39

Sau khi tiễn Minhyeong bất thành, Minseok quay về lại căn nhà của mình để thu xếp lại vài thứ. Anh lẳng lặng bật đèn, khẽ khàng đặt túi xách sang một bên, móc áo khoác treo lên giá phơi đồ. Minseok rửa mặt, sau đó đi lại góc trong sofa, tháo chiếc nệm ra và bên trong xuất hiện một chiếc hộp đã được khóa kín. Anh mở hộc tủ bàn làm việc, lấy ra một chiếc chìa khóa, sau đó xoay chìa vào ổ, vặn một vòng tròn. Lúc này, bên trong xuất hiện một chồng thư đã nhạt chữ, được xếp cẩn thận theo từng nhóm, có tổng cộng năm chồng tất cả. Minseok lần lượt đọc từng lá thư, từ lá đầu tiên đến lá cuối cùng...

"Anh Minseokie...

Em không biết phải nói thế nào ngoài câu... em xin lỗi anh thật nhiều. Em biết việc không nói không rằng rời đi như vậy rất tệ nhưng em không tìm được thời gian nào phù hợp để nói với anh biết. Hi vọng anh không vì chuyện này mà không nhìn mặt em.

Em... chỉ muốn làm một người tài giỏi đủ bản lĩnh để song hành với anh mà thôi. Đã có những thời điểm mà em muốn làm điểm tựa cho anh nhưng lại không đủ trưởng thành để thực hiện, em không thể chờ một năm để bắt đầu lại, cũng không thể để bản thân tụt hậu phía sau. Em chỉ đi du học thôi, chúng ta sẽ không chia tay nhau được chứ?

Chiếc máy ảnh em tặng anh, anh có thể dùng nó chụp tất cả mọi thứ, em sẽ ở đó bên cạnh anh, nhìn thấy thế giới qua lăng kính của anh.

Có thể anh không nhớ nhưng em đã biết anh từ khi còn là một đứa nhóc nhỏ xíu, em hay leo lên cây rình anh đi học về. Minhyeongie bé vậy mà lại là bạn của em, trùng hợp ha. Lúc em nhớ lại tất cả lại ngay lúc đang thi, em không biết nên khóc hay nên mừng vì cuối cùng, từ trước đến nay người em yêu duy nhất chỉ là anh mà thôi. Anh có thể chờ em được không, em sẽ về mà?

Em yêu anh..."

"Anh Minseokie...

Thời gian gần đây, em đang học tiếng Anh dự bị, phải qua môn tiếng Anh dự bị mới được lên học chính thức và em thấy nó khó điên. Wooje mà biết em đánh nhau với tiếng Anh mỗi ngày chắc nó cười vào mặt em quá. Ở đây mọi thứ diễn ra hơi nhanh, em đang cố gắng thích nghi với mọi thứ nhưng mỗi khi muốn bỏ cuộc, em lại nghĩ đến anh.

Anh có nhớ em không? Em nhớ anh nhiều lắm.

Mỗi ngày em đều kiểm tra hòm thư và chờ tin của anh. Anh đừng chặn em trên SNS được không? Nếu anh giận em và không muốn em làm phiền anh, em hứa sẽ không nói chuyện với anh dù chỉ nửa lời, em chỉ cần biết anh đang thế nào là được rồi mà...

Anh ơi, anh không thương em nữa thật sao?"

"Anh Minseokie...

Dạo này anh thế nào? Thời tiết, sức khỏe, học tập?

Gần đây em đang phải bồi dưỡng ngôn ngữ để không ảnh hưởng đến việc học. Giáo trình tiếng Anh không hà, em không có sự lựa chọn nào khác ngoài chuyện nỗ lực hết. Đọc sách nâng cao khả năng đọc hiểu, nghe nhiều để học giao tiếp và tập thích nghi với môi trường mới. Cuộc sống bận rộn đến nỗi em chẳng kịp nghỉ ngơi, mở mắt nhắm mắt lại hết một ngày. Đại học của em thật khác với cuộc sống đại học anh có, hay do em không thể thích nghi được...?

Em rất nhớ Hàn, em nhớ anh, em nhớ anh Sanghyeokie, nhớ Wooje và anh Hyeonjoon. Em nhớ tất cả mọi người. Em hối hận rất nhiều vì đã quyết định vội vã, nếu em đủ bình tĩnh, có phải mọi chuyện sẽ tốt hơn không? Anh có giận em đến mức không muốn nhìn mặt với em không? Em phải làm sao nếu anh không tha thứ cho em đây...?

Em xin anh, làm ơn hồi đáp em một lời được không? Một tiếng ừm hay ok cũng được, em không muốn chờ đợi nữa đâu...

Em xin anh đấy..."

"Anh Minseok,

Chúc mừng anh đã tốt nghiệp.

Em nghe nói điểm số của anh rất tốt, hơi tiếc vì thiếu một tí là được thủ khoa toàn trường nhỉ? Nhưng không sao, anh Sanghyeokie nói với em là quan trọng là có tìm được việc hay không. Anh Minseok tài giỏi thì không lo thiếu việc để làm rồi. Anh đã dự định làm gì chưa? Có gì hay để kể em nghe không? Anh còn thích nghe nhạc idol chứ? Gần đây có đi ăn Hadilao nhiều như trước không? Anh còn sợ ma hay bóng tối không? Mỗi lần gặp gì vui có nhớ đến em không?

Mới đó mà đã hai năm rồi, thời gian trôi qua nhanh thật nhỉ?

Hôm qua em mới đi mổ ruột thừa về, đau ghê luôn. Lúc em ngã xuống, em đã nghĩ có khi nào sẽ được nhìn thấy anh không, có phải em sắp chết rồi không? Nếu em chết đi, anh có khóc cho em không?

Anh nhớ ăn uống cẩn thận, giữ sức khỏe và luôn khỏe mạnh nhé.

Em nhớ anh rất nhiều."

"Ryu Minseok,

Dạo này anh thế nào? Seoul có lạnh không? Công việc có thuận lợi với anh chứ? Anh đã quen được đồng nghiệp mới chưa? Có gặp được ai khiến anh vui vẻ không?

Anh có còn nhớ về em không..?

New York gần đây lạnh điên, em bị viêm mũi rồi. Hôm nay em chợt có suy nghĩ, nếu mà em chết đi thì có tốt hơn không nhỉ? Lúc đó anh có hối hận vì đã không chịu liên lạc với em không?

Khùng, anh sẽ nói như vậy nhỉ?

Em sẽ cười và giả vờ mít ướt nói, ai bảo anh không thương em.

Nhưng mà... bây giờ anh không thương em thật mà nhỉ? Vậy nên mới biến mất khỏi cuộc đời em.

Hôm nay em được học về Pushkin, anh biết ông ấy không, ông ấy là đại thi hào thơ tình của Nga ấy. Trong số bài thơ của ông, có một bài khá hay tên là "Một chút tên tôi đối với nàng", không hiểu sao đọc thơ của ông ấy làm em rơi nước mắt. Một phần vì câu từ xúc động, một phần vì khiến em nhớ về anh. Có phải đến khi nào em không còn trên thế gian này nữa, tên của em mới có thể xuất hiện lại trong cuộc đời của anh?

Gần đây có điều gì khiến anh phải rơi nước mắt không? Còn em, mỗi lần nghĩ về anh lại thấy muốn khóc.

Hóa ra cảm giác bị từ chối là như vậy, em hiểu rồi."

"Anh Minseok,

Dạo này anh thế nào rồi? Có khỏe không? Có ăn uống lành mạnh không? Có ai đưa đón anh đi làm không? Đã gặp gỡ một ai khác chưa?

Thời gian vừa qua anh Sanghyeokie ghé thăm gia đình em, anh ý còn mang quà của Wooje và anh Hyeonjoon tới. Anh cánh cụt như ông già Noel vậy, ảnh còn giả bộ vỗ bụng vuốt râu kêu "ho ho ho" nữa, cười không nổi với ảnh luôn. Trong số quà anh ấy mang đến, em đã hi vọng là... sẽ có lá thư hoặc điều gì đó đến từ anh nhưng mà có vẻ như em cũng nên chấp nhận sự thật là em đã đánh mất anh rồi.

Thỉnh thoảng, em lại nghĩ đến bản thân ngày trước, em có thể không có gì trong tay nhưng lại có tình yêu của anh kề bên, nụ cười của anh, sự dịu dàng của anh, mọi thứ thuộc về anh đã là những điều ngọt ngào nhất em từng có.

Em chỉ có mỗi tình yêu với anh mà em cũng để đánh mất...

Em biết hối hận rồi.

Nhưng em cũng không thể quay lại sửa sai, em phải bước tiếp thôi.

Cảm ơn anh vì đã từng yêu em."

"Ryu Minseok,

Lâu rồi không viết thư cho anh, dù biết là anh cũng chẳng đọc nhưng biết đâu một lúc nào đó, phép màu sẽ đến với em và anh sẽ ngồi đọc những dòng tâm sự này. Còn thời điểm hiện tại, chắc là em ghi vài dòng để an ủi bản thân đã luôn cố gắng hết sức, phải, em đã luôn nỗ lực hết sức.

Gần đây em vừa xin việc chạy vặt ở một studio nọ nhưng mà xui xẻo thế nào lại gặp trúng sếp phân biệt chủng tộc, ngày nào cũng nghe người ta nói xỏ nói xiên, nhức đầu ghê. Em nhận ra môi trường học tập và đi làm rất khác nhau, studio em làm việc giống như một cái xã hội thu nhỏ vậy, đủ loại thành phần. Mấy người mới mới như em bị sai đủ thứ chuyện trên đời, làm tốt thì không nói nhưng sợ nhất là phạm lỗi, nghe chửi mà no luôn (cười).

Người ta hay nói móc em ngốc, không được việc nên mới mãi bị xếp vào phó nháy. Sao lại có những người ác miệng đến thế nhỉ? Lúc bị nói như vậy em khóc tại chỗ luôn, nghĩ lại thấy mắc cỡ ghê, haha. Trong môi trường đi làm thì không có màn an ủi hay động viên, họ thấy em như vậy thì còn mắng ác hơn nữa (cười), em tức quá tính bỏ về mà quên mình còn trong giai đoạn thử việc nên phải nhịn nhục ở lại (cười) Nghĩ lại em cũng tự thấy bản thân hèn ghê. (cười)

Em cũng không biết khi nào em mới được trực tiếp cầm máy, chỉ có thể làm chuyện này chuyện kia để cho người ta thấy mình cũng năng lực, còn lại em thấy hơi vô vọng.

Có khi em không giỏi như em nghĩ...

Mặc dù em tin là sẽ có lúc em tỏa sáng nhưng sâu thẳm trong em lại mang một nỗi sợ, không biết bao giờ mới tới lượt mình. Em cũng chỉ có thể gửi gắm niềm tin vào hai từ hi vọng, hi vọng thời của em sẽ đến, hi vọng sẽ có lúc có ai đó phát hiện ra tài năng của em và... hi vọng một lúc nào đó hòm thư của em sẽ có lời hồi đáp từ anh.

Đã bốn năm trôi qua nhưng em vẫn chưa từ bỏ thói quen mỗi ngày đều kiểm tra hòm thư, chắc là em ngốc thật, ngây thơ nghĩ rằng tình yêu có thể bao dung đến nỗi bỏ qua tất thảy lỗi lầm. Nhưng là do em sai, em cũng đâu thể trách anh được nhưng hình phạt thế này có phải quá nặng nề với em không anh? Sau này gặp lại, nếu em đến xin lỗi, anh có tha thứ cho em không? Chúng ta vẫn còn cơ hội chứ...? Có phải anh quên em rồi không?

Minseok à... thật ra em cô đơn lắm. Ở đây hoàn toàn xa lạ với em, may mắn là có gia đình kề bên nhưng bất kỳ phút giây nào lơ đễnh, em đều nghĩ về anh.

Em nhớ anh, nhớ tất cả mọi người, nhớ cảm giác ôm anh vào lòng, nhớ cách anh dính trên người của em, nhớ những ngày mưa hai đứa mình nằm ôm nhau ngủ, nhớ hơi thở, hơi ấm, mùi hương và tất cả mọi thứ thuộc về anh. Em rất sợ một lúc nào đó khi thức dậy, những nỗi nhớ đó phai mờ theo tháng năm và em sẽ chẳng còn giữ lại bất kỳ điều gì của anh trong tâm trí nữa. Bây giờ em chỉ có thể đợi đêm xuống để được gặp anh trong giấc mộng nhưng gần đây ngay cả hư ảnh của anh cũng dần trở nên nhạt nhòa. Có phải anh đang quên em không? Nếu anh đã quên em, có thể cho em được nhìn thấy anh được không?

Em muốn nghe giọng nói của anh, muốn nghe tiếng cười kỳ lạ của anh, muốn anh xoa đầu em và lắng nghe anh nói... em đã cố gắng hết sức. Nhiều lúc em rất mệt, cũng đôi lần em muốn từ bỏ tất cả mọi thứ để về bên anh.

Nhưng nếu em thất bại quay về, có phải anh sẽ càng thấy em thảm hại không?

Đôi khi em lại tự hoài nghi tại sao lại đi con đường này nhưng em không thể quay đầu, em phải theo nó đến cùng! Kể cả khi lúc em viết những dòng này đang nhạt nhòa nước mắt nhưng khi hạ cây bút trên tay xuống, em sẽ trở lại làm một Lee Minhyeong mạnh mẽ.

Minseok à, anh hiểu cảm giác vô vọng nghĩa là gì không? Là em của hiện tại, mỗi ngày đều nhìn vào hòm thư trống rỗng chờ đợi một người chấp nhận mình. Xuân hạ thu đông, bốn mùa trôi đi và em vẫn ngồi lại cùng những kỉ niệm của hai đứa mình, dùng những tàn dư trong hồi ức để giúp em vượt qua cuộc sống khắc nghiệt này. Dù cho cơ thể này có héo mòn qua tháng năm, trái tim em vẫn vẹn nguyên cho anh những chân thành...

...Và nếu trong một giây phút mộng mơ nào đó, anh nghe thấy tiếng gió và nghĩ đến em, có lẽ đó sẽ trở thành điều an ủi nhất của em vào lúc này. Ít nhất... anh đã không quên em.

Em yêu anh, mãi mãi."

Minseok ôm những lá thư chìm trong hối hận, dùng hơi ấm trong những trang giấy ủ nhiệt cơ thể, để những lời cậu nói thì thầm khúc hát ru, vỗ về trái tim đang nức nở của mình. Minseok tự trách bản thân mình cố chấp, cố chấp yêu cậu nhưng cũng cố chấp không chấp nhận cậu, cố chấp đẩy cậu đi nhưng cũng cố chấp giữ lấy hình bóng của cậu.

Nếu năm năm trước, Minseok hạ cái tôi mình xuống để đón nhận lời xin lỗi của cậu... cả hai có phải sẽ thay đổi rồi không? Nếu cả hai cùng nỗ lực để vượt qua, có phải bây giờ kết cục sẽ khác đi rồi đúng không?

"Có bao giờ anh nghĩ em là người yêu của anh không? Hay em chỉ là một đứa con nít?"

"Em đã luôn nỗ lực hết sức, Ryu Minseok. Nhưng anh từ chối cơ hội cho em mở lời, em phải làm sao? Có phải nếu em chết đi anh mới hả dạ không?"

"Không lẽ... chỉ vì em sai một lần mà tất cả mọi sai lầm trên đời này là lỗi của em sao...?"

"Em yêu anh, trước đây cũng vậy và sau này cũng thế..."

"Anh Minseokie, em yêu anh nhiều hơn. Anh không thắng được đâu."

Anh xin lỗi, là anh đã sai khi đối xử với cậu như vậy.

Anh gọi tên cậu trong nức nở, mượn tiếng gió ngoài hiên gửi cậu lời xin lỗi muộn màng.

Comment