22

"Cá chép vượt Vũ Môn" là một sự tích dân gian, tục truyền rằng khi Đại Vũ trị thủy, ông đã chẻ nước xuyên qua một ngọn núi, tạo lên cảnh tượng vô cùng hùng vĩ và chỉ có Thần Long mới có thể vượt qua ngọn núi được gọi là Long Môn này. Long Môn là một vách đá cao sừng sững, chưa kể nước sông Hoàng Hà chảy siết không ngừng, khi đổ qua Long Môn hóa thành thác còn trút nước dữ dội hơn. Vậy nên chỉ có những con cá chép có đầy đủ phẩm chất, nội lực, trí dũng, kiên trì và mạnh mẽ mới có thể leo thác thành công. 

Và sau khi trải qua vạn năm, nghìn năm và cả ức năm, có một con cá chép nhờ ngậm thần châu mà đã vượt Vũ Môn thành công, chính thức hóa thành rồng. Những con cá chép khác nghe như vậy nên đều ngày đêm ra sức nỗ lực để tìm cho mình cơ hội thăng cấp. Tuy nhiên, không phải con nào cũng may mắn vượt thác thành công và cũng có những con chấp nhận mãi là một con cá chép tầm thường.

Lúc Minhyeong còn nhỏ nghe ba mình kể câu chuyện này cậu đã nghĩ, sau này cậu sẽ chính là con cá ngậm thần châu. Khi cậu hùng hồ tuyên bố như vậy, cả nhà đã cười rất nhiều, mọi người hỏi sao cậu lại nói như vậy.

"Vì anh Sanghyeokie của con chính là thần! Vậy nên con cũng sẽ thành thần như anh ấy!"

Nhưng khi lớn lên Minhyeong mới hiểu ý nghĩa thật sự của câu chuyện đó. 

Giữa trăm ngàn con cá chép đổ ra biển, chỉ duy nhất một con có thể vượt lên tất cả hóa thành Thần Long. Điều đó có nghĩa là không phải cứ làm cùng một thứ, cùng cố gắng như người khác là bản thân sẽ gặt hái được thành công tương tự. Quan trọng nhất vẫn phải là người có thiên phú, sự việc sẽ trở nên dễ dàng rất nhiều. 

Đôi khi Minhyeong không biết mình có thiên phú hay không, nhưng cậu nghĩ quan trọng nhất vẫn là sự bền bỉ và nỗ lực vượt qua chông gai. Những yếu tố như "thiên thời" hay "địa lợi" sẽ chỉ là một chất xúc tác giúp con người dễ dàng vươn đến vinh quang hơn nhưng sẽ không bao giờ là yếu tố then chốt. Quan trọng nhất vẫn là có trong mình một trái tim kiên cường, một câu nói Minhyeong từng nghe Sanghyeok nói đi nói lại, không rõ anh có phải đang cố tình nói cho cậu nghe hay không.

Nhưng lần đầu tiên trong đời, Minhyeong nếm trải nỗi đau từ chính yếu tố mình từng cho là nhỏ nhoi kia quật ngã. Cậu không gọi việc bản thân thi rớt là thất bại, thất bại thật sự là khi cậu chấp nhận đầu hàng. Minhyeong hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Điều cậu cần bây giờ là thời gian để tâm trí nghỉ ngơi trước khi đưa ra quyết định mình sẽ làm gì tiếp theo và sẽ không một ai có thể làm điều này thay cậu, cũng bởi kẻ thù lớn nhất trong tim mỗi người chính là bản thân họ. 

Năm nay không được thì năm sau thi lại, cậu thừa biết chứ.

Không nhất định phải học đại học mới thành công, có phải cậu chưa từng nghe đến danh của Bill Gates đâu mà lại không hiểu khái niệm này? Nhưng ít nhất... Bill Gates cũng đỗ được vào Harvard, không như cậu đã trượt ngã từ cửa ải đầu tiên.

Nhưng mà... điều cậu sợ nhất, không nằm ở việc thi lại, không nằm ở khái niệm học hay không học đại học mà chính ở người đang đối diện cậu lúc này. Minhyeong giương đôi mắt nhạt nhòa hướng về phía Minseok, nếu cậu không thể trở thành người xứng đáng bên cạnh anh... cậu lấy tư cách gì để yêu anh đây? Anh có chấp nhận cậu chỉ là một nhiếp ảnh gia bình thường, có chấp nhận cậu chỉ là một nhân viên tầm trung, có chấp nhận việc ngoài tình yêu dành cho anh bất kể nắng mưa... cậu chẳng có gì trong tay?

Bây giờ là thế... có ai dám chắc sau này vẫn vẹn nguyên?

Cậu không biết Minseok muốn gì ở cậu nhưng cậu không thể chấp nhận bản thân mình trở thành người như vậy. Cũng bởi... cậu không muốn khi cả hai đi chơi cùng nhau, người thanh toán cứ mãi là Minseok.

"Anh lớn để anh thanh toán cho em."

"Ai lại để học sinh cấp 3 mời mình bao giờ?"

Minhyeong biết, đó không phải là vì anh xem cậu trẻ con hay cho rằng cậu bốc đồng chưa hiểu sự đời nhưng mỗi khi cùng anh trải qua những khoảnh khắc vụn vặt ấy, nội tâm cậu lại âm thầm góp một ngọn gió vào lòng và qua dòng chảy thời gian, thế giới của cậu đã hóa thành bão lớn. Cậu khao khát trưởng thành càng sớm càng tốt, muốn chứng tỏ bản thân, thèm khát cảm giác được trở thành người của xã hội. Và bước đầu để sở hữu chiếc chìa khóa đập tan cơn bão ấy... chính là nằm ở cánh cửa giảng đường đại học. 

Cậu không thể chờ được ngày được cùng anh sánh bước cùng với nhau, một cách đường hoàng và đầy vinh quang.

Mỗi khi nghĩ đến việc chậm trễ thêm một thời khắc nào nữa, nội tâm Minhyeong lại hóa thành những đợt sóng dâng cao, chực chờ thời khắc hóa vũ bão cập vào bờ, càng quét tất cả những gì cậu đang sở hữu trước mắt, kể cả là những điều đang nằm trong tầm tay cũng có thể theo sóng cuốn trôi đi mất. Cậu trở nên dễ dàng hoài nghi với bản thân mình lẫn thế giới xung quanh, dù cho cậu có trở thành người như thế nào... Minseok vẫn sẽ chấp nhận cậu chứ?

Canh bạc này... Minhyeong có dám đặt cược hay không?

"Mọi người có thể sao?"

Minseok sững người nhìn Minhyeong trước mắt, đôi mắt trong sáng như trăng như sao nay lại đen kịt không chút sức sống, yết hầu khó nuốt trôi cảm giác cay đắng, anh hít thở thật sâu, cố tìm ánh sáng trong giữa sương mù.

- Minhyeongie... Đúng là mọi người không phải là em nên sẽ không hiểu được chính xác em đang như thế nào. - Minseok nói thật nhanh, không hề có nhịp nghỉ. - Nhưng ở đây, anh Sanghyeok, anh và Hyeonjoonie đều từng trải qua thi cử nên có thể hiểu được gánh nặng em đang phải chịu đựng. 

Không, không phải ý đó, Minhyeong gào thét trong lòng. Cậu điều chỉnh hô hấp, muốn giải bày với anh nỗi lo thật sự của mình không nằm ở việc cậu mai này sẽ thế nào mà là anh đối với cậu sẽ ra sao. Nhưng nếu anh thấy cậu nói ra, Minseok sẽ không nói cậu trẻ con chứ? 

Anh có xem thường cậu không?

- Có phải mọi người đang thương hại em không?

- Em...!

Giữa hai người hiện lên một cây cầu, cậu và anh đang ở hai đầu khác nhau. Minseok muốn chạy theo kéo Minhyeong quay về phía mình nhưng dù anh có ra sức đưa tay thế nào, cậu vẫn ngã về bóng đêm. Minseok cố điều chỉnh nhịp thở, ra sức nói lý lẽ cho cậu hiểu. Nhưng Minhyeong không thể hiểu... cậu đang bị cảm xúc chi phối tầm nhìn.

- Minhyeongie... - Minseok hạ giọng, cổ họng lần nữa cố nuốt cái nghẹn ngào - Em bây giờ chỉ có hai lựa chọn, một là đợi năm sau thi lại, hai là học cao đẳng hoặc trung cấp chuyên môn. Em không thể chạy trốn mãi được. Em phải... đối diện với nó, dù nghiệt ngã thế nào cũng phải chọn.

Chạy trốn? Em chạy trốn bao giờ?

Minhyeong khẽ chớp mắt để những cái ướt át trào khỏi góc mắt đang cay của mình, cậu nhìn anh, phản chiếu những góc mơ hồ trong con ngươi đang bị bóng đêm che khuất tầm nhìn.

Thật ra Minhyeong vẫn luôn có 1 sự lựa chọn ngoại lệ nhưng cậu không bao giờ muốn dùng đến nó...

Minseok chầm chậm nắm tay Minhyeong, áp lên gương mặt đang lạnh của anh, chia sẻ cho cậu bớt những nỗi lo toan của cảm xúc.

- Anh... anh vẫn ở đây với em mà...

- Minseokie à... - Minhyeong bật khóc - Đừng làm như vậy, em không xứng đâu.

Cả hai không thể nhìn thấy nhau khi nước mắt đã che phủ tầm nhìn, bóng hình người mình yêu nhất bị mây mờ trước mắt che đi. Minseok phủi lớp tuyết trên tóc Minhyeong, anh nhẹ giọng.

- Ở độ tuổi của em... cảm xúc sẽ chi phối rất nhiều thứ nhưng mà... khi em lớn lên một chút, mọi thứ sẽ trở nên thật khác. Lúc đó, chuyện đậu hay rớt đại học không quan trọng đến mức như em nghĩ đâu.

Ví dụ như việc học đại học cũng giống như trồng một bụi hoa vậy thì Minhyeong sẽ trồng rất nhiều hoa hồng trước cửa lâu đài, nơi người sở hữu tòa tháp nguy nga tráng lệ không ai khác sẽ chính là Minseok. Mỗi ngày cậu sẽ chăm sóc và tỉa tót từng nhành hồng, đôi lúc dùng cơ thể mình để gai đâm chảy máu bàn tay nhưng mỗi khi nghĩ đến việc dâng những bó hoa xinh đẹp cho người trước mắt, bàn tay chai sần cũng hóa niềm vinh dự. Và khi người ta buông lời tổng kết, có hoa hay không có hoa không quan trọng, vết xước trên tay hóa độc tố, xộc thẳng vào trong trái tim của cậu. 

Vì tất cả những gì Minhyeong làm... tất cả chỉ để đổi lấy sự thừa nhận của anh. 

Hoa có thể không cần nhưng niềm vinh dự lại là điểm then chốt.

Đáp án đúng không phải là có hay không có... mà là một lời an ủi từ anh nói rằng, cậu đã cố gắng hết sức rồi. Minhyeong không cần lời động viên mong cậu hãy đứng dậy, điều cậu cần nhất vào lúc này là một ai đó xoa dịu vào trái tim của cậu, nói với cậu rằng cậu đã làm hết sức mình suốt 1 năm vừa qua, cậu không có gì phải luyến tiếc, hãy ngẩng cao đầu và tiến về phía trước. 

Hãy thay cậu đổ lỗi cho tất cả mọi thứ, đừng thay cậu đưa ra lời khuyên khi cậu không cần.

Minseok không hiểu, Minhyeong không nói, cả hai lạc nhau trên một chuyến đò giao nhau giữa con sông cùng một đích đến. 

Khóe mắt Minhyeong đỏ lên, cậu nặn ra được một nụ cười hoàn mỹ dành tặng anh, bao hàm tất cả những gì vụn vỡ trong lòng cậu hiện tại.

- Được rồi anh Minseokie, em ổn. - Minhyeong xua tay anh khỏi tóc mình, đứng dậy phủi vài cái cho tuyết rơi khỏi người mình. - Tuyết có khi sẽ rơi dày hơn đó. Anh tranh thủ về đi để không về được.

Minseok biết Minhyeong muốn lảng tránh vấn đề nhưng anh không muốn làm cậu tổn thương thêm vì những lời vô tình khi không thể kiểm soát cảm xúc. Minseok gật đầu, nói cậu về trước đi, anh về ngay. Minhyeong đứng lại nhìn anh rất lâu, trầm ngâm không nói những điều chưa từng nói. Minseok ngồi lại bấm điện thoại và khi anh nhận ra, khăn quàng cổ của cậu đã phủ lên trên cổ của anh.

- Anh giữ đi, để lạnh.

Chiếc khăn còn lưu hơi ấm và mùi hương của cậu khẽ chạm vào da thịt lẫn trái tim anh, Minseok vùi mặt mình vào trong, muốn ôm cậu, muốn dụi đầu vào người cậu nhưng đoạn đối thoại nặng nề đã hóa thành cây cầu ngăn cách cả hai. Một người ngồi lại, một người quay gót rời đi trong đêm tuyết.

Minhyeong không nói gì thêm, cậu lặng thầm bước một mạch về nhà, không bận tâm xem anh đang thế nào sau lưng mình. Những cái ôm nhau hay nụ hôn chia tay tan biến như lớp tuyết đang lặng rơi trên nền đất giá lạnh, âm thầm phủ lên vết nứt sâu hoắm những lớp vải bông mịn màng, Minhyeong đứng lại ngẩng đầu nhìn màn đêm đen bao phủ không trăng không sao, tự trách bản thân trẻ con đến ngu ngốc.

Nếu yêu anh thật lòng thật dạ, chẳng phải điều quan trọng nhất... vẫn là không nên làm anh buồn mới đúng chứ...?

Đêm đen hóa bình minh trong thế giới của cậu, Minhyeong khựng chân lại, xoay người và chạy thật thanh về nơi anh đang đứng, muốn ôm anh và nói xin lỗi anh vì cậu không tốt. Ngày mai nhất định cậu sẽ vượt qua được bể tiêu cực này, nhất định cậu sẽ cố gắng vào năm sau, cầu xin anh hãy kiên nhẫn với cậu thêm một năm nữa.

Cậu tuyệt đối sẽ không làm anh phải thêm thất vọng!

Cậu yêu anh, yêu từ khi chỉ còn là một đứa nhỏ chưa hiểu gì về thế giới rộng lớn này!

Anh là tất cả thế giới của cậu, là mục tiêu cậu vẫn luôn theo đuổi, là ánh sáng duy nhất trong bầu trời đêm đen cậu từng mắc kẹt. Còn rất nhiều chuyện cậu vẫn chưa nói cho anh biết, cậu muốn anh hiểu rằng không phải tự nhiên từ khi gặp anh, cậu không còn sợ hãi chuyện quá khứ nữa! Không sao cậu không cần phải là rồng, vì cậu sẽ là con cá chép mà Minseok yêu nhất.

Ryu Minseok, là cậu yêu anh chân thành!

Bóng dáng Minseok đứng bên kia đường, lơ đễnh bấm điện thoại nhắn tin với ai đó, Minhyeong lấy hơi định cất cao giọng níu kéo anh quay về phía mình. Bỗng từ đâu một chiếc Lamborghini màu bạc lao đến trước mắt anh, một người xa lạ Minhyeong không biết là ai mặc vest chỉnh tề từ trên xe bước xuống. Người đó dịu dàng xoa đầu Minseok, dẫn anh lên chiếc xe sang trọng.

 Minhyeong đứng yên trong bóng tối, giương mắt dõi theo chiếc xe biến mất sau làn tuyết trắng.

Phải rồi.

Muốn sở hữu một tòa lâu đài, bạn cần phải có tước vị.

Muốn lấy được hoàng hậu, bạn cần phải trở thành vua.

Muốn có được công chúa, bạn cần phải là hiệp sĩ có công với đất nước.

Gió tầng nào sẽ thổi mây tầng đó, tam quan khác nhau sẽ không thể cùng nhau trọn đời.

Minhyeong gạt lại toàn bộ nỗi đau trong lòng, lặng lẽ bước đi trong ánh trăng dẫn lối, dùng sức mạnh của tinh tú hóa phép bản thân thêm mạnh mẽ. Thế giới khắc nghiệt không cho phép kẻ yếu đuối tồn tại, bây giờ không phải thời khắc khóc than những gì đã không thể sữa chữa. Minhyeong đứng lên từ đóng tro tàn, khoác màu áo kẻ chinh phục, hiên ngang bước đi về phía trước, tay cầm điện thoại gọi cho một người đã một năm chưa liên lạc.

"Luật sư, lâu rồi không gặp anh..."

Không cần chờ một năm, bây giờ cậu sẽ dứt khoát tiến lên phía trước.



Comment