13

Ba ngày nghỉ ở nhà, Minseok trằn trọc không đêm nào anh ngủ được ngon giấc. Minseok giận bản thân cùng cực vì đã nhận nhầm người để rồi bây giờ rơi vào thế không thể vãn hồi, anh không biết Minhyeong nếu biết sự thật có bị ám ảnh tâm lý hay không. Theo những gì Minseok quan sát, Minhyeong rất khao khát nhớ lại những kí ức đã lãng quên, tuy cậu hay mạnh miệng bảo cậu không quan tâm nhưng bất kỳ phút giây nào lơ đễnh, Minhyeong đều hỏi anh hồi nhỏ cậu như thế nào. Cảm giác không nhớ được người thân, không nhớ được chính mình và những gì ngây ngô nhất đều không tồn tại trong cậu. 

Nói đơn giản, cậu không có cái gọi là ký ức tuổi thơ. 

Minhyeong tựa như một cỗ máy được lập trình sẵn, chậm chạp tiếp nhận những kiến thức vụng về, dựa theo bản năng để tiếp tục men theo dòng chảy thời gian để trưởng thành, đó là những gì Minhyeong đã trải qua. Vậy nên khi biết Minseok là một trong những người nhớ được Minhyeong là ai, cậu đã rất hạnh phúc. Anh giống như ánh sáng lấp lánh trong lòng cậu khi ấy, giúp cậu vượt qua được những ám ảnh sâu thẳm trong lòng mà không bận tâm đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, cùng anh đắm chìm tận hưởng từng phút giây của thực tại. Màn đêm cũng hóa thành cánh bướm rực rỡ, mỗi nhịp cánh bướm khẽ đập lại để lại trên mặt đường những hạt phấn lấp lánh, dẫn lối Minhyeong quên đi bản thân đã từng khổ sở thế nào.

Nỗi sợ lớn nhất của Minhyeong không đâu khác chính là sợ bị lãng quên, vì chính cậu cũng chẳng nhớ được những người trong quá khứ. 

Minseok nhìn đau đáu lên trần nhà sáng đèn, bóng tối giăng kín trái tim không thể tìm thấy lối thoát. Anh có nên nói với cậu sự thật hay không? Nếu biết sự thật, mối liên kết giữa cả hai sẽ không vì vậy mà đứt đoạn chứ?

Mùa hè của Minseok cuối cùng cũng kết thúc, anh có cảm giác như mình vừa du ngoạn giữa thiên đường và địa ngục vậy, hạnh phúc và đau khổ lẫn lộn đan xen. Mẹ của Minseok đã đưa anh địa chỉ nhà và thông tin liên lạc với "Minhyeongie bé". Minseok cất tờ giấy vào ví tiền của mình, nói với mẹ khi nào có thời gian anh sẽ ghé thăm cậu sau.

Dù sao, "Minhyeongie bé" cũng từng là đứa bé anh yêu thương, cậu không liên quan đến câu chuyện giữa anh và Minhyeong.

Minseok khệ nệ xách hành lý bước xuống tàu, vừa ra ga đã thấy Minhyeong đứng đợi mình ở bên kia đường. Ba ngày trôi qua như cái chớp mắt, cậu vừa thấy anh đã gắn tên lửa, phóng như bay về phía anh. Minhyeong thay Minseok xách hành lý, hí hửng hỏi thăm.

- Anh về quê vui không?

- Ờ... Cũng được... - Minseok trầm ngâm đáp, Minhyeong chớp mắt vài cái rồi chặn đường trước mắt anh.

- Sao nhìn anh ủ rũ vậy? Anh mệt hả?

- Ừm... Ngồi tàu nhiều hơi mệt. - Minseok đáp đồng thời lách khỏi người Minhyeong, vẫy tay bắt taxi. Minhyeong sau đó cũng không nói gì thêm, yên lặng đi theo anh và tự giác im lặng để Minseok nghỉ ngơi.

Suốt chặng đường trên taxi từ ga về nhà Minseok, anh thấy lòng trĩu nặng những tâm tình chẳng biết giải bày với ai. Anh tựa đầu vào vai cậu, nhắm mắt tìm cho mình chút yên ả sau chuỗi ngày lạc trong rừng sâu, và ở phía bên kia lối thoát sẽ là đáp án làm cách nào nói ra sự thật nhưng không làm cho ai phải đau khổ. Minhyeong đưa tay mình nắm lấy tay anh, cậu khẽ thì thầm.

- Nhớ anh lắm đó.

Minseok phì cười, anh siết lấy bàn tay của mình, bấu chặt lấy khe hở ngón tay to lớn của cậu rồi cũng đáp lời. Lồng ngực anh bỗng đập từng hồi mạnh mẽ, cảm giác chỉ duy nhất mỗi mình cậu mang lại.

- Ừm. Anh cũng vậy.

Nếu mỗi lần nghĩ về Minhyeong mà phải để lại một viên kẹo ngọt, anh có thể xây được cả một vương quốc bánh ngọt, kẹo mật và phô mai. Và Minhyeong sẽ là Hänsel và Grethel, lạc lối trong vương quốc ngọt ngào mà anh dành tặng cho cậu. Nhưng Minseok sẽ không phải vào vai mụ phù thủy ác độc, anh sẽ tặng cho cậu toàn bộ châu báu và ngọc ngà anh có, giúp cậu sống trong một cuộc đời đầy ấp những điều tuyệt vời và mộng mơ nhất có thể.

Nỗi nhớ nhung sau ba ngày xa cách chống vánh qua đi, ngay khi vừa bước chân vào nhà và đóng sầm cánh cửa, Minhyeong đã ôm anh thật chặt trong lòng, cậu xoa tóc gáy của anh và nghẹn giọng nói.

- Nhớ anh lắm luôn á...

Minseok không đáp mà chỉ cười khì khì, anh nói để anh xếp vali cái đã, có gì từ từ nói sau nhé. Minhyeong cũng ngoan ngoãn thả anh ra, cậu ngồi ngoan ở một góc nhìn Minseok mở hành lý rồi chia quà cho từng người, vài đặc sản vùng biển quê nhà anh được xếp thành từng góc nhỏ. Nào là bánh cá, khô mực, rượu mâm xôi, trà,...  Minseok vừa chia đồ hàng, vừa lẩm nhẩm hết tên của người này đến tên người khác.

- Anh Hyuk-kyu, anh Kwang-hee, thầy chủ nhiệm, phó giáo sư, phó chủ nhiệm, anh Sanghyeok Hyeonjoonie, Wooje... ủa sao dư một cái ta?

Minseok lấy điện thoại chụp lại rồi gửi vào nhóm chat gia đình, hỏi xem mẹ tính gửi cho ai mà lại dư một món. Mẹ Minseok nhanh chóng đáp, của bé "Minhyeongie" đó. Minseok vỗ cái bép lên mặt rồi trượt bàn tay kéo dãn cả da. Anh chưa có ý định gặp cậu bé này vội mà, mẹ gấp cái gì vậy.

Trong lúc Minseok đang nghiêm túc phân loại quà tặng cho những người xung quanh, Minhyeong ngồi bó gối quan sát từng biểu hiện trên gương mặt anh, anh liên tục lẩm nhẩm những cái tên cậu chẳng quen biết, quà dựa trên độ thân thiết giữa anh và nhân vật được nêu tên, sau đó anh sẽ đóng gói bỏ vào từng túi ni-lông nhỏ. Minseok kiểm tra đi kiểm tra lại số lượng, cẩn thận đề tên vào trước khi nhét trở lại vali.

Đột nhiên cảm giác có chút bực bội nhen nhóm trong lòng, sao anh chuẩn bị quà cho người ngoài từng li từng tí mà mãi chẳng thấy nhắc tên cậu? Anh quên mua quà cho cậu rồi hả?

Dứt suy nghĩ, Minhyeong ngay lập tức kéo Minseok vào lòng mình rồi khóa môi anh thật chặt. Minseok bất ngờ đến nỗi chẳng kịp phản ứng, đến khi bị cậu cạy môi mới nhận thức được tình hình hiện tại, anh muốn đẩy cậu ra nhưng chênh lệch thể trạng không cho phép anh phản kháng, nhất là khi bàn tay cậu bao trọn lấy cả cổ của anh, giữ chặt anh không thể nhúc nhích. Nụ hôn ướt át chứa ngọn lửa mãnh liệt đến từ Minhyeong khiến Minseok cảm giác bản thân như đang bị cậu ăn tươi nuốt sống, cơ thể cũng không còn sức chống đỡ làm anh ngã ra sau, đành phải tựa lưng lên tường để chịu lực.

Đến khi cảm thấy tương đối thỏa mãn, Minhyeong mới tách khỏi Minseok, cậu nhìn anh đang đỏ lịm dưới thân mình, phồng má giận hờn trách móc.

- Chơi với em đi mà. Không phải anh nói anh nhớ em hả?

Minseok thở hắt, anh vừa xoa đầu Minhyeong vừa dỗ cậu.

- Minhyeongie ngoan ra góc đợi anh chút đi, anh xếp quà cho mọi người để mai đi gửi một lượt nữa. Không lâu đâu mà.

Nghe đến đây chân mày Minhyeong giần giật, vẫn là nhắc đến người khác trước mặt cậu. Minhyeong tiếp tục trượt nụ hôn xuống cổ Minseok, anh bị đụng trúng điểm nhạy cảm nên giãy đành đạch như cá sống nhưng khi cảm giác lạ lẫm trào dâng trong anh khiến cả người anh nóng hừng hực, toàn thân bắt đầu ngứa ngáy đến khó chịu. Minseok cũng dần buông xuôi theo cậu và để yên cho Minhyeong tùy ý trên cơ thể của mình.

Minhyeong hôn dọc trên cổ anh, đầu lưỡi bắt đầu hoạt động, ra sức tìm thấy điểm yêu thích và khi tìm ra nơi phù hợp, cậu dừng lại và cất từng tiếng mút mát, âm thanh ướt át vang lên khắp căn phòng nhỏ, không khác gì thanh âm dụ hoặc của ma sai quỷ khiến, dẫn lối cả hai từng bước tiến gần đến nơi ẩn chứa trái cấm. Minseok thở gấp trong lòng cậu, bàn tay nhỏ nhắn ra sức nắm chặt lưng áo Minhyeong vì sợ hãi, cả người cậu đè giữa hai chân anh, thành công ngăn anh chạy trốn, Minseok cất giọng nghèn nghẹt năn nỉ.

- Đừng... đừng mà Minhyeongie... Dừng lại đi mà...

Một tiếng bốc vang lên và Minhyeong mỉm cười hài lòng, cậu vui vẻ nói.

- Vậy là mai em không sợ nữa.

Sợ, sợ cái gì? Minseok chớp mắt lia lịa hoài nghi con gấu đang tung tăng ra sofa nằm hưởng thụ.

Cho đến khi Minseok vào nhà tắm mới phát hiện trên cổ của mình có hẳn một quả dâu tây to đùng. Anh ngạc nhiên đến trợn ngược cả mắt, tìm cách dụi đi dụi lại phần màu đỏ nhưng chẳng thể làm nó phai màu.

- Lee Minhyeong!!!! - Minseok thét ra lửa, còn Minhyeong hoàn toàn không có chút gì ăn năn sám hối. Ai bảo anh quen biết nhiều người làm gì, còn là những người cậu chẳng biết là ai. Thiên hạ thủ vi cường, ai ra tay trước làm cha, vậy nên Minhyeong phải nhanh chóng đánh dấu lãnh thổ để cho mọi người xung quanh biết, Ryu Minseok là hoa đã có chủ!

Và kết quả là Minhyeong không được phép lại gần Minseok trong bán kính 20m. 

Cậu làm gì cũng bị anh đánh đập, đến cả nấu cơm cho anh cũng bị mắng chửi là con gấu hạ lưu, ra về muốn ôm anh tạm biệt cũng bị đá văng khỏi cửa. Gấu con đáng thương chỉ đành đứng yên chịu trận cho anh cún xù lông đánh cho bẹo hình bẹo dạng. Nhưng lúc Minhyeong ra về được một đoạn, cậu lại thấy anh gọi tên mình phía sau.

- Lee Minhyeong! Đợi đã!

Minhyeong không hiểu tại sao anh rõ ràng đang rất giận dỗi cậu tự nhiên lại tự xìu lông, anh còn phóng cả người về phía cậu, ôm cậu trong lòng rồi nói.

- Của em nè.

Minhyeong chưa kịp phản ứng, Minseok đã tốc biến đi mất. Trong lúc ngẩn ngơ, Minhyeong phát hiện trong lúc cả hai ôm nhau, anh đã nhét vào tay cậu một túi xách đựng quà lưu niệm ở quê nhà anh, ít hải sản ép khô anh gửi cho Wooje, rượu biếu anh Sanghyeok và trong số đó có một thứ đặc biệt mà chỉ duy nhất mỗi mình Minhyeong có, một chiếc móc khóa hình cá voi, loài động vật mà cậu thích nhất. Minhyeong mắt sáng rỡ nhìn quà trong tay, trái tim đong đầy hạnh phúc đến nỗi thấy cả con đường phía trước nở đầy hoa. Cậu hớn hở treo móc khóa lên túi xách của mình và không quên chụp hình gửi Minseok xem.

Có điều lúc này Minseok đang bận lục tung tủ đồ để tìm trang phục nào có thể giúp anh che đi cái quả dâu chết tiệt này. 

Ai mà thấy xem như kiếp này bỏ!!!

-

[Ngoại truyện]

Hyeonjoon nhăn mặt kỳ thị nhìn Minseok đang mặc áo hoddie kéo cao chỉ lộ mỗi mặt, trông không khác gì linh vật trong game Among us, chưa kể anh còn đang khoác quả thời trang mùa đông dù đang giữa mùa hè, hắn hất cằm hỏi.

- Thời trang phang thời tiết hả mậy?

- Mày im đi. - Minseok vùi mặt trong hoddie, mồ hôi ướt cả lưng áo.

-

[Ngoại truyện 2]

Vài ngày sau, một chú lạc đà đi làm về thấy trước cửa nhà có một thùng xốp với dòng chữ được viết bằng mực đỏ với nội dung như sau, 

"Hai người đi xuống địa ngục đi."

Hyuk-kyu lấy điện thoại nhắn tin cho Kwang-hee,

"Làm xong qua nhà anh, Minseokie gửi đồ ăn."

Comment