Chương 48: Chân tướng

"Hoa lãng quên là loài hoa thanh lọc tâm trí, giảm bớt muộn phiền..."

La Huyền ngồi đọc sách y, hắn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào trong dược điển. Hắn vỗ nhẹ đôi vai đau nhức của mình, Cố Nhất Phàm thấy vậy, cười nói: "Sư huynh, đơn thuốc chúng ta đã thảo luận lần trước, sau khi tổng tiêu đầu Đông Phương uống rồi, sức khỏe đã tốt hơn nhiều. Đệ nghĩ một phần cũng là nhờ Phương Thiện Nam giúp y quản lý tiêu cục, giúp y đỡ vất vả hơn, có thời gian nghỉ ngơi nhiều nên bệnh tình cũng thuyên giảm..."

La Huyền không trả lời, mà cúi đầu đọc sách rồi nói: "Sư đệ, sách cổ không có viết về cách giải độc hoa lãng quên..."

Cố Nhất Phàm bỗng bậc cười, nghịch ngợm nói: "Sao đệ phải lo lắng? Ngược lại trong lòng còn đang rất vui nữa là, người nàng quên là huynh, không phải đệ." Nói rồi khẽ chòm tới trước mặt La Huyền, hỏi: "Đây không phải là điều huynh luôn muốn sao?"

La Huyền sửng sốt một lúc, nhưng không nói nữa.

Cố Nhất Phàm nhướng mày, nói: "Đệ thấy huynh mất ngủ ba ngày rồi nên đùa với huynh thôi, nếu huynh đã muốn nàng quên đi những ân oán trước kia, và cả đời này huynh cũng không thể chấp nhận đoạn tình cảm này, vậy cần gì phải cất công tìm thuốc giải? Nàng hiện tại đã quên rồi, đối với huynh chẳng phải tốt sao?"

La Huyền trong lòng khó chịu nhìn chàng, hỏi: "Sư đệ biết rõ chuyện của ta và nàng như vậy, là nàng... nói cho đệ biết à?"

Cố Nhất Phàm lắc đầu: "Không phải, đệ cũng không biết rõ lắm đâu, là do nghe người khác nói..."

La Huyền vẻ mặt thờ ơ, nhưng trong lòng buồn bực vô cùng, không thể giải bày với ai.

Cố Nhất Phàm cầm cuốn sách y lên nhìn một chút, rồi nói: "Hoa lãng quên chỉ là một vị thuốc bình thường, có thể giảm phiền muộn, điều hòa khí, giúp tĩnh tâm. Tại sao lại nói có thể lãng quên? Trong sách ghi lại những công dụng như thế, sao huynh không thử phối những dược liệu có công dụng tương tự xem."

Kể từ hôm đó, mỗi ngày La Huyền đều đúng giờ đem trà an thần đến cho Tiểu Phụng.

Ngày đầu tiên nàng không nói một lời, chỉ lẳng lặng uống, ngày thứ hai nàng vẫn không nói một lời... Đến ngày thứ mười, nàng không nhịn nói: "Hoa lãng quên là loài hoa giúp thanh lọc tâm hồn, giảm lo âu, trong sách cũng viết như thế, loại trà này hẳn là có công dụng làm dịu cơn giận, uống nó mỗi ngày có thể giúp cho ta vui vẻ, bớt lo lắng, bất an à?"

La Huyền trầm mặc đáp: "Ừm."

Khóe môi nàng hơi nhếch lên: "Ta chỉ biết loài hoa này khiến cho ta quên đi quá khứ, nhưng nó cũng chẳng hại gì đến sức khỏe của ta. Giáng Tuyết nhờ ông chuẩn bị thuốc giải cho ta à? Ta biết nàng quan tâm ta, nhưng sau này ông không cần phải lao tâm như vậy đâu... Ta nghe nói ông là sư huynh của Cố Nhất Phàm, là một thần y đan sĩ có tiếng trong giang hồ. Có một người cha như vậy, ta cũng không thấy lạ khi Giáng Tuyết quay lưng với Minh Nhạc."

Trong mắt La Huyền tràn ngập sự tức giận, hắn dừng lại một lúc, rồi thốt ra vài từ: "Ngày mai ta sẽ mang trà." Nói rồi, cầm lấy chén trà bỏ đi nước một.

Vừa ra khỏi Thanh Phong Các liền gặp Trần Huyền Sương đang chạy tới nói: "Cha, mấy ngày nay con và tỷ tỷ cấy hoa trà, bỏ bê mấy luống hoa kia. Lúc nãy con thấy Bồ Hồng Ngạc sai người xử lý những chậu hoa đó, lúc đi ngang qua, con vô tình ngửi thấy mùi hoa vô ưu. Cha ơi, mấy hôm nay cha xem sách y về hoa lãng quên thôi à, cha có đi kiểm tra mấy chậu hoa đó chưa?"

La Huyền sửng sốt dừng lại, nhíu mày hỏi "Con nói gì vậy?"

Trần Huyền Sương chớp mắt nói: "Cha! Hoa Vô Ưu cũng gây ra triệu chứng thờ ơ, dần dần ký ức cũng mờ nhạt, nhưng không đến đổi lãng quên đâu."

Đầu mày La Huyền nhíu càng chặt hơn, hắn nói với Huyền Sương: "Ta hiểu rồi, những ngày nay con đã vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi." Nói rồi hắn đi một mạch đến phòng dược.

Khi mặt trời lặng về Tây, hoàng hôn đỏ rực chiếu lên những cây hoa trà trong Thanh Phong Các làm cho cảnh quan xung quanh cũng vì thế mà trở đặc biệt đẹp. Gió mát thổi qua, La Huyền cảm thấy sảng khoái vô cùng.

...

Cố Nhất Phàm ngồi vào bàn, rót một tách trà cho Nhiếp Tiểu Phụng ngồi đối diện, nói: "Đây là loại trà Long Tĩnh ngon nhất. Loại này vị khá đậm nhưng uống vào lại ngọt bùi."

Nhiếp Tiểu Phụng nhấc chén trà lên, khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu sau đó nhấp một ngụm nữa, gật đầu nói: "Thật sự có mùi thơm và vị dịu."

Bỗng một tiếng "cạch" hai người đều giật mình quay đầu nhìn, thấy La Huyền đẩy cửa đi vào.

Nhiếp Tiểu Phụng nhướng mày, vẻ mặt có hơi bất ngờ hỏi: "La thần y, hôm nay không phải tới rồi sao? Sao ông lại đến Thanh Phong Các vào giờ này, nếu đã đến rồi, vậy mời La thần y cùng thưởng trà với chúng tôi nhé, đây là loại trà mới..."

La Huyền không đợi nàng nói hết câu đã nhìn sang Cố Nhất Phàm, nói: "Xin lỗi sư đệ, ta muốn nói chuyện riêng với nàng."

Cố Nhất Phàm khẽ cười, thần thái phong lưu gật đầu, nói: "Được rồi, vậy hai người ở lại thoải mái thưởng trà nhé."

Comment