Chương 29: Bị trêu

Núi non xanh thẳm, vạn vạn bình yên, Nhiếp Tiểu Phụng ngủ ngon lành trong động nhưng bên ngoài đã sớm loạn lên.

Cố Nhất Phàm đã thử qua vô số cách nhưng cửa băng động vẫn không chút nào di chuyển. Chu Cẩm Việt tuy rằng rất lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh kéo con trai mình lại, thấp giọng khuyên nhủ.

"Nhất Phàm, đừng phí công vô ích nữa, nếu băng động này có thể dễ dàng phá vỡ, thì đâu cần đến Tuyết Hoa Thần Kiếm để làm gì."

Bình thường vẫn luôn tao nhã tươi cười, giờ phút này như bị rút cạn sức lực. Cố Nhất Phàm không thể giữ được bình tĩnh nữa: "Con không tin, con không tin mình không mở được", chàng suy nghĩ hồi lâu, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng: "Nếu mở được kho báu sẽ dẫn đến lối ra,m cho nên bọn họ có thể mở được kho báu bên trong. Nhưng hiện tại chúng ta không biết tình hình bọn họ bên trong như thế nào..."

Mai Giáng Tuyết đi qua lại cửa đá vài lần, rồi đột nhiên nhìn thấy một vết nứt nhỏ ở dưới góc cửa liền kêu lên: "Mọi người nhìn này, có một vết nứt ở góc cửa, chúng ta đào một cái lỗ nhỏ ở đó, có thể hay không chuyền tin vào bên trong?"

Phương Thiện Nam cũng gật đầu tán đồng, nói: "Cũng có thể lắm, để ta đào nó lên."

Nhóm người thấy vậy, cũng tiến lên muốn phụ một tay.

Trần Huyền Sương vội khuyên nhủ: "Chu tiền bối, Cố thúc thúc, hai người thức cả đêm canh chừng bên cửa hang rồi, hai người về nghỉ ngơi trước đi, ở đây để chúng con làm được rồi. Phía trước không biết chuyện gì sẽ xảy ra, hai người võ công trác tuyệt nếu hiện tại vì lo lắng mà ảnh hưởng đến sức khỏe, tới lúc đó gặp chuyện gì bất trắc, ai sẽ chống đỡ đây."

Cố Nhất Phàm hít sâu vài hơi gắng sức lấy lại bình tĩnh, cảm thấy đầu mình hơi choáng, chàng bất lực gật đầu, đỡ Chu Cẩm Việt nói: "Nương, lời cô nương nói cũng không phải vô lý, con đỡ nương về nghỉ ngơi trước, có lẽ hai người họ ở bên trong không nguy hiểm như chúng ta nghĩ."

...

Nhiếp Tiểu Phụng bị tiếng động vang lên đánh thức, nàng cảnh giác bật dậy nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Nàng đứng dậy đi vòng vòng, nhưng không thể xác định được vị trí cụ thể, La Huyền lúc này cũng nghe tiếng động mà đi vào.

"Sao vậy?"

Nhiếp Tiểu Phụng vẫy tay với hắn rồi chỉ vào cửa động, đáp: "Ngươi nghe đi, có âm thanh phát ra từ bức tường này, nhưng ta không nghe được vị trí cụ thể ở đâu, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

La Huyền lắng nghe một lúc cũng lắc đầu nói: "Bên ngoài xác thực có âm thanh nhưng cụ thể không rõ nơi nào, xem ra bức tường này thật sự rất dày."

Mùi thơm từ bên ngoài động xộc thẳng vào mũi, Nhiếp Tiểu Phụng khẽ hít một hơi, nhướng mày nói: "Thơm quá"

La Huyền chỉ tay ra ngoài hang, nói: "Ta vừa mới bắt được một con chim trĩ, nướng cũng hần chín rồi."

Nhiếp Tiểu Phụng liếm môi, không chờ được nữa đi ra bên ngoài.

Ăn uống gần như thỏa mãn, nàng nheo mắt cười cười nói: "Thực sự rất ngon, nhưng nếu được ăn thêm ít quả chà là nữa thì thật tuyệt."

Tiểu Phụng nói xong thì im lặng, La Huyền đứng dậy đi ra suối hái mấy quả chà là lại đưa cho nàng.

(Cái đồ thê nô!!!)

Nhiếp Tiểu Phụng thản nhiên nhận lấy, rồi đặt xuống bên cạnh, tiếp tục càng quấy hơn: "Thôi, uống thêm chút nước mới tốt."

"..."

Lần này, người nọ không đứng dậy đi lấy nước cho nàng nữa mà ngồi yên tại chỗ, hai mắt nhìn nàng chăm chăm, thấy nàng nhìn hắn, liền nói: "Ta không nghĩ ngươi muốn uống nước, mà là muốn trêu chọc ta."

Nhiếp Tiểu Phụng mắt khẽ chớp một cái, trên mặt thần sắc tỉnh bơ: "Trêu chọc ngươi? Ta thực sự muốn uống nước."

La Huyền hừ lạnh nói: "Cách ngươi trêu chọc người khác quả thực ngày càng nhiều. Còn không biết ngươi đã nói gì với Vạn Thiên Thành?"

Nhiếp Tiểu Phụng trong lòng buồn cười, trên mặt liền khiêu khích: "Ai nói ta lừa hắn? hắn có tin hay không cũng không quan trọng..."

Nàng còn chưa nói xong liền bị âm thanh khác chặt đứt, âm thanh ấy phát ra từ trong hang động, hai người nghe thấy liền chạy vào trong hang.

Lần này tiếng động nghe rõ ràng hơn trước rất nhiều, La Huyền theo âm thanh đó dò tìm, liền thấy một góc dưới cửa động, hắn dùng tay lần mò chạm vào vết nứt ấy, rồi nói: "Xem ra bọn họ đang đào bên ngoài, cái hố này chỉ là vết nứt quá nông, nội lực không thể phá được chỉ có thể đào từng chút."

Nhiếp Tiểu Phụng gật đầu, chỉ tay ra ngoài hang: "Vậy ngươi ra ngoài xem có tìm được dụng cụ nào không, trong ngoài cùng đào, như vậy sẽ nhanh hơn."

La Huyền liền đi ra ngoài tìm, lát sau liền trở lại.

(Ui, đột nhiên hoang mang với sư đồ nhà này, riết rồi hông biết ai là thầy ai là trò luôn ó! La huynh già rồi tính tình cũng trở nên dễ chịu ghê hỉ?)

Hai bên đồng thời đào hố, mãi đến chạng vạng cũng đào xong được một khe hở nhỏ. Bữa tường đá rất dày lại cách mặt đất rất gần nên không thể nhìn rõ hai bên.

Cố Nhất Phàm im lặng một lúc mới nói: "Chúng ta đặt tờ giấy truyền tin vào trong đó trước."

Nhiếp Tiểu Phụng bên trong nhìn thấy tờ giấy trong tay La Huyền, nói: "Bên đó thế nào rồi? Mọi chuyện ổn chứ?"

La Huyền gật đầu.

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn nét chữ, rồi nói: "Đây là chữ có Nhất Phàm."

La Huyền không nói gì, hắn tìm thấy một hòn đá đen, liền viết hồi âm vào tờ giấy, 'mọi chuyện đều ổn, đừng lo lắng nhưng bọn họ vẫn chưa tìm được lối ra'.

Khi tờ giấy được nhét qua lỗ mọi người đều vui mừng khôn xiết. Cố Nhất Phàm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhóm. Chàng liền việt một ờ giấy khác và dùng cậy gậy dài nhét vào.

La Huyền nhặt tờ giấy lên đọc, hắn trầm mặc hồi lâu rồi đưa cho người bên cạnh: "Cái này viết cho ngươi."

Nàng nhìn dòng chữ 'Tiểu Phong, ngươi không sao chứ?' liền nhíu mày nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Không phải vừa rồi mươi đã nói với họ mọi chuyện vẫn ổn à? Tại sao còn hỏi lại?"

La Huyền trong lòng hơi khó chịu, nhưng vẫn đưa hòn đá cho nàng, mặt lạnh nói: "Xem ra hắn muốn biết tình huống của ngươi."

(Sơ hở là khó chịu, haha)

"..."

Comment