Chương 12: Tình như bóng nước

Cố Nhất Phàm đi vào trong rừng để ngồi thiền, điều hòa hơi thở, sơn cốc yên tĩnh và ấm áp, sáng nay chàng cảm thấy đặc biệt thoải mái, việc luyện tập cũng trở nên thuận lợi hơn.

Tập trung suốt hai tiếng đồng hồ, trong lòng chàng đã sảng khoái hơn nhiều, đứng dậy định quay về, lại thấy Chu Cẩm Việt từ phía sau chăm chú nhìn mình, chàng giật mình lùi lại hai bước, cất giọng ai oán.

"Nương, người đang làm gì? Người đứng sau lưng ta bao lâu rồi?"

Chu Cẩm Việt đi về phía chàng, hỏi: "Tại sao con lại rút lui? Ngươi đang cảm thấy áy náy sao?"

Cố Nhất Phàm hít một hơi thật sâu, giả vờ mỉm cười, lảng tránh "Nương... Nương đang nói cái gì vậy, con có gì phải cảm thấy áy náy."

Bà chậm rãi nhìn chàng, nói: "Ta còn không hiểu rõ con trai của mình sao? Ngươi có gì có thể giấu ta. Hai cô con gái đó chính là con của Nhiếp Tiểu Phụng và La Huyền. Còn ngươi thì yêu Nhiếp Tiểu Phụng, ngươi muốn cứu La Huyền cũng vì nàng."

Chàng hít một hơi che giấu cảm xúc trong lòng mình, tâm tư của chàng đều bị lời nói của bà vạch trần. Sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, chàng giả vờ bình tĩnh, nói "Nương đang nói cái gì vậy? Không có gì đâu. La Huyền không phải là đồ đệ của cha ta sao? Sao con có thể mặc kệ sống chết của hắn được. Chuyện này thì có liên quan gì với NhiếpTiểu Phụng?"

Chu Cẩm Việt vẫn chăm chú nhìn chàng, ôn hòa nói: "Trong lòng ngươi tương tư, đều in hết lên trên mặt mình, có chỗ nào che giấu được đâu."

Cố Nhất Phàm im lặng cúi đầu nói: "Đúng vậy, con yêu nàng ấy. Lúc đầu, con chỉ muốn điều tra xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Về sau... Con đã yêu nàng ấy lúc nào không hay."

Chu Cẩm Việt gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, trầm ngâm: "Thảo nào, năm trước ngươi trở về, ngày nào cũng chán nản và thường xuyên uống rượu. Tất nhiên ta biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mới khiến ngươi trở nên như vậy, nhưng dù ta có hỏi thế nào đi chăng nữa ngươi cũng biết cách lảng tránh. Ngay từ lần đầu tiên nàng ấy đến đây, ta đã đoán là nàng ấy rồi. Vậy ngươi định làm gì?"

Chàng bình tĩnh đáp: "Con nên làm gì đây?"

Chu Cẩm Việt cũng không nói nên lời.

Nhưng chàng nháy mắt lại cười vui vẻ, nhặt một hòn sỏi lên, dùng ngón tay thon dài búng lên thân cây, hai trái hồng rơi xuống, chàng cúi xuống nhặt lên, thong thả đi về phía trước.

"Trên thế giới có hàng ngàn phụ nữ, tại sao lại là nàng ấy?"

"..."

Cố Nhất Phàm không trả lời.

"Từ bỏ đi." Chu Cẩm Việt lần nữa cất giọng.

"..."

Cố Nhất Phàm dừng bước, nhưng cũng không đáp lời.

Chu Cẩm Việt lại nói tiếp.

"Nếu không từ bỏ vậy thì hãy chiến đấu vì nó."

"..."

Cố Nhất Phàm xoay người lại nhìn bà, sau đó liền quay người đi vào trong hang.

Thấy chàng không lại trả lời, Chu Cẩm Việt đi phía sau chàng. Chàng bước đi rất chậm rãi, trong lòng chàng dâng lên một tia bướng bỉnh nhưng cũng có bất an: "Phàm nhi?"

Chàng đột nhiên quay người lại, trên môi nở nụ cười nhẹ, nhưng trong mắt đượm buồn, nói: "Vì con thấy nó đáng giá nên con không quan tâm đến kết quả."

Bà lắc đầu thở dài: "Nếu ngay từ đầu ngươi đã biết kết quả thì sao lại làm phiền nàng ấy?"

Chàng nói: "Con không muốn làm phiền nàng nên mới tự mình quay về sao? Mọi chuyện chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi. Vậy nên nương đừng lo lắng nữa, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, cũng tự làm khổ mình cũng đừng ép buộc người khác."

Chu Cẩm Việt liên tục thở dài, không biết nên an ủi chàng như thế nào. Trên thế gian này, chỉ có mẫu thân là hiểu rõ con trai mình nhất, Nhiếp Tiểu Phụng tuy rằng chưa bao giờ nhìn lại chàng, nhưng nàng vẫn luôn mỉm cười vì con trai của bà...

Lúc này, Phùng Thiện Nam từ cách đó không xa chạy tới, ôm quyền nói: "Chu tiền bối, Cố tiền bối, mời ngài đi xem xem, không biết con đường này có phải hướng về phía ngon núi chúng ta đang ở không?"

Chu Cẩm Việt nghi ngờ nói: "Ta sống dưới chân núi mấy chục năm, sao lại chưa từng biết con đường này?"

Nhất Phàm vội vàng đi tới, La Huyền cũng đã ra tới, thấy chàng chạy về phía mình, La Huyền cau mày nói: "Sư đệ, ta đã kiểm tra hồi lâu, phát hiện nơi này có gì đó rất bất thường."

Sau khi Cố Nhất Phàm kiểm tra một hồi, rồi nói với mọi người: "Đây là đầm huyết trì và vách đá cũng là lối ra duy nhất, huyết trì đã sụp đổ, sỏi đá đã chặn lối đi này. Đây không phải là hướng núi, mà là có người đang đào xuống từ phía trên."

Mọi người đều giật mình, La Huyền lo lắng nói: "Nếu cứ đào như thế này, sỏi sẽ tiếp tục rơi xuống. Nếu chúng rơi xuống, chúng ta ra ngoài sẽ càng khó khăn hơn. Cố sư đệ, xem ra chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách thoát ra."

Mọi người đều nóng lòng đoán xem ai đang đào nơi đó?

Sắc mặt của Cố Nhất Phàm đột nhiên trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Ta e rằng bọn họ đến đây vì huyết trì đồ và bí quyết võ công của Tuyết Hoa Thần Kiếm, ta e rằng trận chiến lần này không thể tránh khỏi."

Comment