Chương 15: Ngươi và Cố sư đệ thân thiết lắm sao?

Cố Nhất Phàm nhìn thấy Nhiếp Tiểu Phụng rời đi, chàng biết nàng vẫn còn tức giận, có lẽ trên thế gian này cũng chỉ có mỗi La Huyền mới có thể khiến nàng phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Chàng bước chân thật nhanh đuổi kịp nàng, khẽ nói: "Ngục chủ giận à?"

Nhìn thấy nàng im lặng trầm mặc, chàng an ủi: "Tình cảm vướng mắc đã lâu, cuối cùng, ngươi có phân biệt được là mình có còn yêu hay không yêu nữa không? Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"

Nàng nhướng mày, có chút bất mãn hỏi ngược: "Ý ngươi là gì?"

Chàng cười, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, chỉ đáp "Cuộc đời ngắn ngủi, sao phải bận tâm nhiều như thế, có lẽ buông tay là sự giải thoát cho cả hai người."

Nàng nhướng mày nhìn đôi mắt trong suốt như nước của chàng, trong lòng chấn động nhẹ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn chàng trong khoảng cách gần như vậy, đôi lông mày rậm, đôi mắt sáng ngời, sống mũi cao thẳng tắp, cùng với đôi môi đầy đặn luôn tràn đầy sức sống...

Vẻ mặt Nhiếp Tiểu Phụng dịu lại, nghĩ đến những chuyện giữa nàng và La Huyền, tâm nàng mệt mỏi, nàng thở dài nói: "Nếu có thể buông bỏ dễ dàng như ngươi nói, thế gian này sẽ không có ai phải khổ đau. Sau này đừng gọi ta là ngục chủ nữa."

Cố Nhất Phàm cười tủm tỉm "Được rồi, từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Phụng, ngươi cũng gọi ta là Nhất Phàm nhé."

Dưới tán cây cổ thụ, nụ cười trong trẻo như hoa hiện lên bên khóe môi, tựa như cơn gió hạ thổi đi tiếng ve sầu, cảm giác như mây bay trên bầu trời. Nhiếp Tiểu Phụng trong một khoảnh khắc này, bất chợt cảm thấy hóa ra  yêu và hận cũng không khiến cho người ta day dứt đến như vậy... 

Nên bỏ vẫn phải buông bỏ thôi...

La Huyền cụp mắt, không nói gì, cũng không thể nói được gì. 

Hiện tại hắn đã không giống như trước kia, một thân thể già nua bị chất độc hành hạ, phải trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác để kéo dài chút hơi tàn... Hắn có tư cách gì để quản nàng?

Vạn Thiên Thành đột nhiên trở nên cáu kỉnh, không ngừng dùng tay gãi vào vùng da bên dưới lớp mặt nạ, La Huyền nhìn thấy, lo lắng nói: "Vạn huynh, ngươi đừng dùng tay gãi, có thể cho ta xem vết sẹo trên mặt ngươi được không?"

Vạn Thiên Thành nói trầm ngâm hồi lâu, mới thận trọng tháo mặt nạ ra, La Huyền cẩn thận kiểm tra mấy lần rồi nói: "Vạn huynh, mặt huynh bị lửa đốt cháy, để lại vết sẹo có độ sâu khác nhau như vậy, ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi chữa trị, có điều là ta không chắc có thể chữa khỏi hoàn toàn không..."

Vạn Thiên Thành cả người run lên, gã dùng sức nắm lấy cổ tay La Huyền, khuôn mặt trở nên dữ tợn, gã hét lên: "Ngươi nói ta bị lửa đốt? Lần trước ta đã ăn nhầm trái Song Lộ quả, sau đó bị ảo giác, đau đớn như bị lửa thiêu. Nói cho ta biết, sao ngươi biết ta bị lửa thiêu? Nói cho ta nhanh lên. "

Vừa nói, gã bắt đầu làm loạn, đứng dậy chém loạn xạ vào không trung, sau đó nhảy thẳng xuống hồ, nước hồ bắn lên tung tóe. La Huyền ngồi bên cạnh không thể tránh đi nên bị nước văng khắp cả người.

Cố Nhất Phàm nghe thấy tiếng động, lao đến đánh với Vạn Thiên Thành, vừa đánh vừa chặn gã lại và nói: "Sao ngươi nổi điên thế? Hãy bình tĩnh lại đi."

Chàng chỉ dùng sức phòng thủ chứ không công kích, Vạn Thiên Thành đánh tới tấp khiến cho chàng bị rơi vào thế hạ phong, Nhiếp Tiểu Phụng từ đằng sau đi tới, nhân cơ hội gã đưa lưng về phía mình, liền duỗi tay điểm vào huyệt đạo của Vạn Thiên Thành.

Vạn Thiên Chi đứng ở nơi đó không thể động đậy, chỉ có thể lớn tiếng hét lớn: "Yêu nữ, ngươi dám điểm huyệt đạo của ta, mau nói cho ta biết, ngươi làm cách nào khiến mặt ta bị bỏng?"

Nhiếp Tiểu Phụng vỗ vỗ bụi trên tay, cười lớn: "Ngươi không nhớ thỏa thuận của hai chúng ta à? Nếu ngươi không làm đúng những gì ngươi đã hứa với ta, ta sẽ không nói cho ngươi biết bất cứ điều gì. "

Nàng rũ mắt nhìn La Huyền đang ngồi trên mặt đất, nhìn thấy cả người hắn đã ướt đẫm, ngồi trong vũng nước, nàng đau lòng khẽ nhìn sang hướng khác, nói với Cố Nhất Phàm, "Nhất Phàm, ngươi có quần áo khô không?"

Cố Nhất Phàm vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, tựa như đám mây bay trong gió nhẹ, gật đầu: "Có, để ta đi lấy."

Nhiếp Tiểu Phụng dừng lại một chút, sau đó cúi người ngồi xổm xuống, bàn tay nàng khẽ nhấc lên định lau vết nước trên mặt La Huyền, nhưng tay vừa chạm đến mặt hắn thì La Huyền đã quay mặt đi.

Tay nàng dừng lại giữa không trung, trong lòng mất mát, nàng xấu hổ thu tay về, chuẩn bị đứng dậy rời đi thì nghe hắn nói.

"Ngươi và Cố sư đệ thân thiết lắm sao?" 

Sự né tránh vừa rồi của hắn làm cho tâm trạng của nàng rơi xuống vực, trong lòng đang không vui, vừa lúc nghe thấy câu hỏi của hắn thì càng buồn bực hơn, sắc mặt của nàng trở nên hờ hững, lạnh nhạt nói.

"Liên quan gì đến ngươi?"

La Huyền hô hấp khẽ cứng lại, muốn nói gì đó nhưng không thể thốt ra được. Hai người im lặng một lúc, đôi mắt hắn sâu thẳm nhìn nàng.

Mãi hồi lâu sau , rốt cuộc vẫn không có đủ dũng khí để mở lời, hắn thở dài lờ sang chuyện khác: "Ta thấy quanh đây có rất nhiều loại thảo dược quý, ngươi lên núi tìm một ít hạt dẻ, tam thất, hoa thông, vỏ mẫu đơn và...." 

Hắn liền nói ra tên của một số dược liệu để nàng lên núi hái.

Nhiếp Tiểu Phụng nghe xong, khó hiểu hỏi: "Đây là loại thuốc gì? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua?"

Hắn nhẹ nhàng trả lời. "Đây là phương thuốc do ta tự sáng chế..."

Hắn còn chưa nói xong đã thấy ánh mắt bất mãn của nàng nhìn mình, Nhiếp Tiểu Phụng không vui ngắt lời: "Chờ một chút, hạt mật có tác dụng làm se phổi, giảm hỏa, thắt ruột và cầm máu, tiêu chảy, ngừng ra mồ hôi và cầm máu, nó còn có tác dụng giảm ẩm ướt và vết loét, chủ yếu dùng để điều trị ho mãn tính do suy phổi, vết loét, da ướt và thối. Ngươi đang điều trị vết bỏng trên mặt Vạn Thiên Thành?"

La Huyền trên mặt có chút tự mãn nói: "Đúng vậy."

Nàng cắn môi, trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bèn cười nói: "Ngươi có thể kêu người khác đi mà."

La Huyền trầm mặc nói "Những dược liệu này khá giống nhau rất khó phân biệt, ngươi theo ta học y nhiều năm so với Huyền Sương tuy rằng hiểu dược lý nhưng lại không biết cách làm, chỉ sợ con bé sẽ nhầm lẫn với những loại thảo dược khác."

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn hắn cười lạnh: "Nói như vậy thì ta phải cảm ơn ngươi đã đánh giá cao ta rồi."

Comment