Chương 39: Đông Phương Nhạc Linh

Buổi trưa, Bồ Hồng Ngạc dẫn người đến dọn dẹp nhà mới. Nơi đây như sơn trang tao nhã, nền lát rạch xanh, mái ngói, tất cả các bàn ghế đều được làm từ gỗ quý, có sân rộng, có vườn, cảnh quan trong khu vườn cũng rất đẹp.

"Nơi này đẹp quá." Chu Cẩm Việt nhìn một lần liền ưng trong bụng, Bồ Hồng Ngạc nghe thế liền giới thiệu: "Chu tiền bối, tôi nghe nói nơi này là sản nghiệp của nhà họ Lý, sau khi người chủ nhà có con trai thi đỗ khoa cử thì chuyển đến Lâm An, cha của y cũng là một đại phu rất có tiếng ở nơi này. Tôi sẽ sai người dọn dẹp căn phòng đẹp nhất cho ngài."

Chu Cẩm Việt trên mặt tràn ngập ý cười, nhìn người bên cạnh cất giọng khen: "Tiểu Phụng, đồ đệ của ngươi rất hiểu chuyện."

Bồ Hồng Ngạc được khen, trên mặt hơi ửng hồng, nàng ấy cười tủm tỉm rồi nói: "Sư phụ, chỗ này có một cái đình mát, xung quanh trồng nhiều loại hoa trà, hương hoa tràn ngập khắp nơi, đệ tử đã cho người dọn dẹp rồi. À còn có một chỗ gọi là Thanh Phong Đình, là nơi ở của người chủ cũ, trông cũng nguy nga lắm..."

Lúc họ bước vào, Nhiếp Tiểu Phụng đột nhiên cảm thấy có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình. Nàng nhìn xung quanh xem rốt cuộc là thứ gì, bỗng thấy Cố Nhất Phàm nhặt một hòn đá từ dưới đất lên, ném nó vào một cái cây lớn trong sân.

"A." Một người từ trên cây rơi xuống, là một cô nương khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc một bộ váy màu hồng nhạt, quấn khăn trắng, khó nhọc từ dưới đất bò dậy, chỉ thấy mái tóc nàng đen tuyền, được buộc đơn giản thành một búi, trên khuôn mặt vẫn còn nét nghịch ngợm của thiếu nữ mới lớn. Nàng ấy xoa xoa cánh tay đau nhức của mình, chỉ vào Cố Nhất Phàm, đang định hỏi chàng tại sao lại ném đá khiến cho nàng từ trên cây té xuống, nhưng mới nhìn một cái đột nhiên mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt mở to nhìn chàng không chớp.

Cố Nhất Phàm đi tới, khẽ vẫy tay trước mặt nàng vài cái, thấy nàng vẫn đứng chết trân: "Có phải bị đá đập trúng đầu nên ngốc rồi không? Cô bé, em từ đâu đến?"

Thiếu nữ lúc này mới hoàn hồn, bỗng bĩu môi nói: "Cô bé ở đâu? Tôi đã mười sáu rồi, không phải con nít nữa."

Cố Nhất Phàm bật cười: "Mười sáu tuổi không phải là một đứa trẻ thì là gì? Sao cô nương không ở nhà đọc sách mà chạy đến nhà người khác nghịch phá?"

Bồ Hồng Ngạc chạy đến định nhéo tai nàng, Cố Nhất Phàm vô cùng ngạc nhiên khi thấy nàng ấy nhanh nhẹn lùi về phía sau.

"Còn biết võ công à?"

Bồ Hồng Ngạc thử sức với nàng vài chiêu, chỉ hơn hai mươi chiêu, thiếu nữ bị Bồ Hồng Ngạc đánh bại. Nhiếp Tiểu Phụng lắc đầu ngăn nàng Bồ lại: "Ngạc nhi, ngươi lần đầu tiên đến đây, đừng quá khoa trương, hỏi nàng đến đây làm gì?"

Vừa mới buông ra, thiếu nữ lại ngồi xuống đất, bắt đầu khóc.

Mọi người đều sửng sốt trong giâynàng, nàng ấy vừa khóc vừa nói: "Người xấu xí, sao cô lại đánh tôi, không giống với tiên nữ đó, nàng sẽ không đánh tôi."

Bồ Hồng Ngạc nghe vậy, tức đến mức xắn tay áo lên, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Nhiếp Tiểu Phụng cau mày nói: "Ngạc nhi, đưa nàng tới đại điện."

Trong đại sảnh, Chu Cẩm Việt ngồi trên ghế bình tĩnh hỏi: "Sao nàng lại trốn trên cây?"

Thiếu nữ nhìn bà lão tuy lạnh lùng nhưng trong mắt lại đầy sự nhân hậu, bèn lễ phép cúi đầu đáp: "Lão bà, tên tôi là Đông Phương Nhạc Linh, cha tôi bị bệnh, ông đã đi khám qua nhiều thầy thuốc nhưng không khỏi, nghe nói cha của ông Lý sống ở đây là một đại phu nổi tiếng, tôi muốn đến mời ông ấy xem bệnh cho cha tôi. Nhưng mọi người đều nó gia đình ông ấy đã chuyên đến Lâm An, sẽ không bao giờ quay trở lại, hôm qua tôi nhìn thấy con trai ông ấy trở về, lại có người sống ở đây nên sáng nay tôi mới lẻn vào." ư

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn từ trên xuống dưới nàng ấy một hồi, cảm thấy nàng không có ác ý gì khác, liền gật đầu nói: "Hóa ra nàng là một đứa con hiếu thảo, nhưng nàng phải thất vọng rồi. Đúng thật là Lý tiên sinh đã chuyển đến Lâm An, chúng tôi là chủ nhân mới của ngôi nhà này."

Thiếu nữ đột nhiên chạy đến bên cạnh Nhiếp Tiểu Phụng, chỉ vào Cố Nhất Phàm hỏi: "Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ là thê tử của y sao?"

Bồ Hồng Ngạc nghe vậy bấc giác nhướng mày, dùng tay tát nàng một cái, nàng che mặt bĩu môi nói: "Người xấu xí, không phải thì không, sao lại đánh người."

Chu Cẩm Việt im lặng hồi lâu mới nói: "Phàm nhi, cha con từng nói đại phu không thể thấy chết không cứu, ở đây cũng không có việc gì, hay con đi xem."

Cố Nhất Phàm gật đầu nói: "Vâng ạ."

Trên đường đi, Đông Phương Nhạc Linh chạy lon ton bên cạnh Cố Nhất Phàm, nói: "Thì ra huynh là con của đại phu, thật tốt quá chừng, huynh tên là gì?"

"Cố Nhất Phàm" Chàng cũng không nhìn nàng, chỉ thản nhiên bước về phía trước.

"Cố đại phu, tôi còn tưởng rằng thần tiên tỷ tỷ đó là thê tử của huynh, huynh chưa thành thân à?"

"Chưa."

"Sau này huynh có sống ở đó không?"

"Tôi không biết tương lai có ở đó không, nhưng ít nhất là bây giờ thì sống ở đó."

"À!"

Cố Nhất Phàm cau mày nói: "Cô có thể im lặng được không? Tại sao nữ nhân lại nói nhiều như vậy?"

"A..." Đông Phương Nhạc Linh sửng sốt, sau đó chỉ có thể tủi thân gật đầu.

Comment