Chương 27: Ta đói

Phật nói "vô ngã" nghĩa là trên thế gian này không có cái gì chân thật thuộc về mình, tài sản, danh tiếng, con cái, vợ chồng đều không chân thật, ngay cả cái thân này cũng là giả tạm thì còn gì là chân thật đây?

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn một mảng đen tối trước mặt, trầm lặng. Trời đã tờ mờ sáng, khắp nơi tràn ngập sương mù, trong không khí cũng có chút lạnh.

Ở bên cạnh Cố Nhất Phàm một thời gian, không thể không nói nàng đã bị chàng ảnh hưởng ít nhiều về tư tưởng triết lý của Phật giáo. Nói cũng thật lạ, cha nàng là tu sĩ nhưng tư tưởng Phật giáo mà nàng nghe được, lại từ một người khác mà không phải người thân của mình.

Nàng khẽ cười tự giễu, nếu mọi thứ đều không chắc chắn, vậy tại sao phải sống mãi trong mộng tưởng? Nhiếp Tiểu Phụng ngồi xếp bằng, chuyên tâm vận khí để đẩy khí dương ra khỏi cơ thể, nhưng vì hôm qua khí huyết trong người bị đảo ngược, bây giờ nàng lại ép mình luyện công, cơ thể liền bị tổn thương, mồ hôi tuôn ra trên trán. Nàng xả chân, nhảy ùm xuống dòng nước lạnh.

Mãi đến khi sương mù tan, mặt trời ló dạng trên núi, từng tia nắng chiếu vào trong hang La Huyền mới tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh trống không, hắn khẽ đưa tay sờ lên nền đá lạnh, người nằm bên cạnh đã rời đi từ lâu.

Trong lòng hắn trống rỗng, hắn chợt nghĩ đến hóa ra đây chính là cảm giác của nàng khi đấy.

(Hahahah! Sủng xong bị bỏ? La huynh cũng có ngày này, hahaha cười điênn luôn!!!)

La Huyền bước ra khỏi hang động, nhìn thấy Nhiếp Tiểu Phụng đang đứng bên đống lửa ngoài hang động, đuôi tóc vẫn còn nhỏ giọt nước, nhưng sắc mặt tái nhợt, môi tím tai, toàn thân đang run rẩy.

Hắn giật mình, cay mày đi tới chỗ nàng, tập trung kiểm tra mạch đập của Tiểu Phụng, một lúc sau hắn mở mắt ra, trong mắt hoảng rợ nhìn nàng, môi run run.

"Sao ngươi lại ép luyện công...khí huyết trong người ngươi đã đảo ngược, ngươi ép luyện công chỉ khiến cơ thể càng thêm đau."

Nhiếp Tiểu Phụng trên mặt thờ ơ, thêm ít củi vào trong đống lửa, không nói gì.

La Huyền hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh nhưng giọng nói lại đượm buồn: "Tiểu Phụng, ta..."

Nhưng còn chưa kịp nói xong, Nhiếp Tiểu Phụng cười khổ cắt ngang lời hắn: "Nếu mang thai, đối với cơ thể sẽ càng có hại."

La Huyền xấu hổ cúi đầu: "Ta biết, ta có lỗi với ngươi..."

(Ngoài câu này ra, không còn câu khác sao La huynh?)

Nàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn liền vờ như thoải mái ngắt lời: "Ta sẽ miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi của ngươi."

La Huyền tự như bị sốc, hắn cho rằng nàng sẽ tức giận mà buộc tội hắn, nhưng sáng nay nàng quá bất thường... hắn trầm mặc, chờ đợi câu hỏi tiếp theo của nàng.

Không khí lại rơi vào khoảng không im lặng, La Huyền cảm thấy trong lòng lo lắng khó chịu, hắn nhìn vào đóng lửa đang cháy rồi hít một hơi thật sâu.

Mãi một lúc sau, hắn nghe thấy giọng nói bình tĩnh của nàng: "Đêm qua ta vô tình ăn phải quả Song Lộ, khiến cho máu huyết trong người bị nghịch chuyển, tạo ra ảo giác, chuyện này không liên quan đến ngươi, nên đừng quá lo lắng."

La Huyền tái mặt nhìn nàng, có lẽ đã bị sốc, hai mắt hắn mở to nhìn chằm chằm người đối diện như muốn tìm ra manh mối nào khác, im lặng hồi lâu, hắn buồn bã rũ mắt.

Ảo giác ư? Nàng rốt cuộc xem hắn là gì?

(Là em của ngày hôm qua đó La huynh!)

Nhiếp Tiểu Phụng thấy hắn im lặng thì tự nhiên lại tức giận, nàng nhướng mày khiêu khích: "Hôm qua ta nói khi ra ngoài, ta và ngươi sẽ không còn liên quan gì tới nhau nữa, chúng ta đã không còn nợ nhau điều gì, ngươi đừng lo, câu nói này nhất định sẽ tính."

Nhìn thấy sắc mặt của hắn càng ngày càng đen, nàng mới hài lòng, cười khẩy hỏi: "Nghe những lời này, ngươi sẽ yên tâm sao?"

La Huyền cau mày, trong mắt chất chứa buồn phiền lại kiềm nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng La Huyền ta là một người không biết xấu hổ, dám làm mà không dám nhận ư? Chỉ là những điều chúng ta làm là trái với đạo đức..."

Nhiếp Tiểu Phụng hất mạnh thanh củi trong tay vào trong đóng lửa, bất mãn nói: "Ngươi cảm thấy xấu hổ là việc của ngươi. Ta đã nói, ta không bao giờ hối hận về việc mình đã làm, nên ta không cần phải hối hận bất cứ điều gì."

Nhìn La Huyền cúi đầu, im lặng càng kích thích lửa giận trong người nàng. Nhiếp Tiểu Phụng nhặt một khúc củi lớn trên mặt đấtm, ném mạnh vào người hắn. La Huyền bị hành động của nàng làm cho bất ngờ nhưng hắn không né tránh.

Nàng khịt mũi nói: "Dù sao ta cũng là một nữ ma đầu chuyên mê hoặc và quyến rũ người khác. Ta vẫn nói như vậy, nếu có ai muốn tìm ta trả thù ta sẽ đợi. Còn nếu muốn khống chế tam ta khuyên ngươi "đừng nghĩ tới chuyện đó"."

La Huyền lắc đầu: "Ý ta không phải như vậy, ta chưa bao giờ muốn giết chết ngươi, nếu từ nay về sau ngươi có thể buông bỏ hận thù và có một lời giải thích về những việc đã làm ở Minh Nhạc,..."

Nàng cau mày ngắt lời: "Muốn ta giải thích thế nào? Chính đạo các ngươi bao vây Thánh giáo tiêu giệt người trong giáo. Chẳng phải họ cũng giết người sao? Ta là ai? Ta chẳng qua chỉ trả lại những gì họ đã cho ta thôi, có gì là sai?"

La Huyền lắc đầu: "Nhân quả tuần hoàn đến khi nào mới kết thúc? Nếu từ nay về sau ngươi ó thể quy ẩn giang hồ, La Huyền ta sẽ làm như lời đã nói, nhất định sẽ đưa ra lời giải thích với các môn phái."

Cả tinh thần và thể xác của Nhiếp Tiểu Phụng đều mệt mỏi, thật sự rất mỏi mệt, nàng không muốn cùng hắn tranh luyện về đúng sai phải trái, đạo đức gì đó nữa. Nàng vuốt mái tóc ướt trên trán, cười khổ nói: "Bây giờ nói chuyện này có ích gì? Chúng ta ra ngoài trước nhé!" Nàng lại nhướng mày nhìn hắn nói: "Ta đói."

Thấy La Huyền vẫn bất động, Nhiếp Tiểu Phụng giơ tay vẫy vẫy trước mặt hắn: "Ta đói."

Lúc này người nọ mới hồi thần, nhìn về phía nàng. Ánh mắt chạm tới dấu ấn màu đỏ trên cổ nàng, tai và mặt hắn đột nhiên đỏ bừng, xấu hổ không dám ngước lên.

La Huyền hít sâu một hơi rồi vội vàng đứng dậy, đi về phía bờ suối...

"Ta không muốn ăn cá nữa, ngày nào cũng cá ngán lắm rồi."

Hắn bình tĩnh đáp: "Ở đây chỉ có cá thôi."

"Lần trước Nhất Phàm tìm được một ít đào trong rừng trên núi, ăn rất ngon."

Sắc mặt La Huyền cứng đờ, hắn dừng lại một chút rồi nói: "Vậy... ta đi lên núi xem."

Comment