Chương 12: Sự Thật Về Con Người Tomomi

Khi đến lớp anh hỏi hai thằng bạn thân đã có chuyện gì vì thấy cô đi ra từ lớp và trước khi vào lớp cô chưa bị ai đánh. Makito kể từ đầu đến đuôi cho Takeshi nghe. Trong giọng Makito thể hiện sự giận dữ. Hiểu ra tất cả do Tomomi nên Takeshi đã kéo Makito đi vào vườn Thần Tiên. Anh hỏi:


-Tất cả là do em, đúng chứ?


-Đúng vậy!- Nhỏ nhếch mép


-Đồ rắn độc! Hồ ly tinh! Cô hãy thú nhận tất cả đi! 


-Đâu dễ thế!


-Cô...- Takeshi tức giận bỏ đi để lại Tomomi với nụ cười nham hiểm. Nhỏ không thể thú nhận được. Lúc nhìn thấy Makito cứu cô (chap 5) nhỏ như muốn điên lên. Lúc thấy Makito cười nói với cô (chap 8) nhỏ càng thêm hận cô. Làm sao nhỏ có thể thú nhận được. Dù giờ đây cảm giác tội lỗi đang vây quanh tâm trí nhỏ. Dù Makito đã trở về bên nhỏ và quan tâm nhỏ hơn nhưng... nhỏ vẫn ghét... rất ghét cô!


Còn cô thì đi ra mộ mẹ cô. Cô quỳ xuống trước mộ mà có người phụ nữ xinh đẹp và có gương mặt rất giống cô. Bà đang cười, nụ cười thật ấm áp. Sống mũi cô cay cay, những giọt nước trong veo lăn trên gương mặt xinh đẹp. Cô đã khóc... sau hơn 10 năm. Cô nói giọng nghèn nghẹn:


-Mẹ ơi, con... nhớ mẹ! Mẹ... có nhớ con không? Con đau lắm mẹ ơi, con ... đau ở tim. Giờ đây con đã biết cảm giác yêu nhưng... thật đau lòng khi lòng tin người ấy dành cho con quá nhỏ bé. Có phải cũng gióng như lòng tin của ông ta dành cho mẹ quá ít ỏi không? Mẹ... mẹ có hiểu được cảm giác ấy không? 


Trong lúc ấy, Takeshi đi về lớp và thấy Tomomi đang đứng cười nói với Makito và Akira. Còn Sakura thì ngồi thẫn thờ như không tin được sự thật... cô là người ăn cắp. Takeshi lại liếc nhìn Tomomi, anh thầm nghĩ:"Cô hại em gái tôi mà còn dám dửng dưng như vậy sao? Tôi đã cho cô cơ hội chuộc lỗi rồi mà không chịu. Vậy thì đừng trách tôi ác!"


Anh đi lại gần Makito và Akira. Thấy anh, Tomomi nở nụ cười thách thức. Không để ý, anh chìa tay ra, trong tay anh là 1 chiếc máy ghi âm. Anh nói với Makito và Akira:


-Makito, Akira, 2 bọn mày nên nghe đoạn đối thoại này. Hay lắm!


-Cái gì đây?- Makito chỉ vào cái máy ghi âm hỏi


-Nghe thì biết !- Takeshi nở nụ cười khẩy nhìn Tomomi. Bây giờ trên trán nhỏ mồ hôi đầm đìa. Chắc nhỏ đã biết điều gì đó khiến nhỏ lo sợ.


Akira mở đoạn ghi âm ra, chợt anh nghe tiếng nói quen thuộc của Takeshi:


-Tất cả là do em, đúng chứ?


Rồi giọng nói của Tomomi vang lên:


-Đúng vậy!


-Đồ rắn độc! Hồ ly tinh! Cô hãy thú nhận tất cả đi!


-Đâu dễ thế! 


Nghe xong đoạn băng, tất cả bàng hoàng. Nhất là Akira và Makito. Akira lắp bắp hỏi:


-C-Có phải...ải là...là...là em... em hại.... A...Akiko k...ông?


-Em...Em... Chỉ là... - Tomomi nói như sắp khóc. Đôi mắt nhỏ ươn ướt nước.


-Nói!- Makito và Akira gằn giọng.


-Vâng!-Nhỏ không biết giải thích sao liền cúi gằm mặt nói. Những giọt nước mắt của nhỏ rơi xuống đất. 


-Vậy... vậy là... ta đã trách... trách nhầm Akiko... rồi!- Akira bàng hoàng nói.


Xung quanh vang lên những tiếng xì xào:


-Thì ra là do Tomomi làm!


-Vậy mà đổ lỗi cho Akiko!


-Thật xảo quyệt!


-Là chị mình mà lại đối xử như vậy...


Đột nhiên, Sakura tức giận đứng dậy. Nhỏ chạy lại và..."chát"- nhỏ tức giận tát Tomomi khiến Tomomi ngã xuống đất. Một chất lỏng màu đỏ từ miệng Tomomi chảy ra. Sakura nói gần như hét:


-Đồ yêu tinh! Đồ ác độc! Tại sao cô lại đối xử với Akiko như vậy? Tại sao?  

Comment