"Giúp anh..."

[ Viễn cảnh chúng ta hạnh phúc liệu có quá xa xôi không Daehwi? Chúng ta vẫn còn cơ hội chứ? Giúp anh với... anh không biết mình nên làm gì nữa... Có phải anh em buộc em quá không? ]


"Seongwoo anh là đồ khốn!"


" Tôi hận anh!"


" Làm ơn để tôi yên..."


" Vì sao phải làm như vậy...? Vì sao vậy anh hai...?"


- TẤT CẢ VÌ ANH YÊU EM! KHỐN KIẾP! EM CÓ HIỂU HAY KHÔNG!?


Tiếng thuỷ tinh va chạm với sàn nhà lạnh lẽo, vỡ tan. Cảm giác âm thanh có thể cứa được cả da thịt. Seongwoo trầm ngâm, đã được hơn 1 tháng kể từ ngày Daehwi phát hiện ra điều anh làm. Việc bố mẹ xảy ra tai nạn là có một phần liên quan đến anh... vì anh không muốn ai ngăn cản anh và bảo bối nữa, anh muốn độc chiếm lấy bóng dáng nhỏ bé ấy cho riêng mình. [ Daehwi sẽ mãi là của mình, không ai được phép mang em ấy đi." ]


- Ông bà già ấy thì có yêu thương gì chúng ta chứ Daehwi? Em nhận ra được những điều anh làm mà không thấy được những điều ghê tởm hơn xả thế mà ông bà ấy đã, đang và sắp làm ư?


[ Có rất nhiều thứ lớn lên em sẽ hiểu thôi... ]
Chìm đắm trong hành tinh màu xám mình tự tạo ra, Seongwoo ở hành tinh ấy vẫn là một cậu nhóc với trái tim chai sạn, những mảnh vá vá lại vết thương lòng đang rỉ máu. Hành tinh màu xám xuất hiện từ những năm tháng đen tối ấy, cậu bé Seongwoo 8 tuổi năm ấy đã phải trải qua nhiều chuyện như thế nào để rồi tự tạo ra một hành tinh mang nỗi buồn riêng của bản thân giấu vào đó, hành tinh màu xám.


Vùi đầu vào gối, chưa bao giờ Seongwoo cảm thấy sợ hãi như vậy. Không! Anh sợ hãi điều gì cơ chứ? Không phải anh đã có được Daehwi rồi sao? Không phải ông bà già đáng ghét kia đã chết rồi sao? Không phải anh đã chiếm được toàn bộ tài sản của nhà họ Ong rồi sao? Đúng vậy, anh phải đứng dậy và hiên ngang với những gì mình đang có được ngày hôm nay! Đó là công sức, là nước mắt và máu mà anh đã bỏ ra để trao đổi. Anh xứng đáng để có được điều đó phải không Daehwi?.... Hãy giúp anh với... anh không biết mình đang làm gì cả...


Những viên thuốc trắng đã vỗ về Seongwoo vào giấc ngủ hằng đêm như vậy. Mỗi lần ra tay với Daehwi, anh không ngủ được, những lúc như thế đều phải dùng thuốc hoặc đi câu lạc bộ đêm. Seongwoo nghĩ rằng, Daehwi sẽ mãi chẳng cảm nhận được những điều anh làm vì cậu cũng giống như tình cảm này vậy.
.
.
.
:) cont

Comment