1


Wonwoo lười biếng mở mắt. Hai mí nặng trĩu. Anh đảo hai con ngươi đen hướng lên trần nhà. Trong thoáng chốc, anh ngạc nhiên.


Đây là đâu?


Wonwoo miễn cưỡng chống hai tay ngồi dậy, lần nữa đảo mắt nhìn một lượt quanh căn phòng lạ hoắc. Một cơn đau nhức lướt qua đầu anh. Vài mảng sáng tối không rõ hình thù đập vào sống não. Hai mắt mơ hồ cảm nhận thứ ánh sáng màu đỏ đục từ mấy ánh đèn nhấp nháy của quán bar, từ mấy li vang đỏ sóng sánh thơm mùi men đậm đặc, từ bóng đèn nhấp nháy của thang máy khách sạn. Và cả từ máu.


- Chết tiệt.


Wonwoo gằn lên một tiếng. Dù muốn quên đi tất cả mọi thứ đã xảy ra tối qua đến mấy, cơ thể anh vẫn đang chống lại chính mình. Mọi cảm giác lưu lại trên người khắc sâu đến tận tâm can, có cảm giác như dùng dùi để cào nó đi cũng chẳng thể xóa bỏ được.


Wonwoo nhíu mày, xoa xoa hai bên thái dương.


Mở mắt ra, anh quờ quạng dưới đất nhặt quần áo của mình, mặc vào người.


Tiếng cách nhỏ trên sàn gỗ làm anh chú ý.


Wonwoo với tay nhặt lấy chiếc thẻ màu trắng vừa rơi xuống.


Là thẻ sinh viên. Lại còn là sinh viên của đại học nghệ thuật danh tiếng. Chủ chiếc thẻ có vẻ như đang học năm cuối.


Anh nhăn mặt khó chịu, hai đầu lông mày xô vào nhau khi nhìn thấy ảnh của người in trên chiếc thẻ kia.


- Kim Mingyu.


Anh đọc tên người đó.


Ngưng lại một khoảng lâu.


-Mình và cậu ta...


Rốt cuộc đêm qua ...


Là ai đã nằm trên chứ?



Comment