Chương 3:

Cửa mở ra, Tạ Liên bước ra trước, sau đó lần lượt đến Hoa Thành đã biến thành hình dạng thiếu niên và những người còn lại.


Bên kia cánh cửa là màn đêm tĩnh mịch. Dường như bọn họ đang ở trong một khu phố sầm uất của thành Tây Lan, lầu quán xung quanh hiện tại tuy bị phủ trên mình sự u ám của màn đêm nhưng vẫn không thể che giấu được sự thịnh vượng từng có. Các lầu quán ở đây xây dựng tầng tầng lớp lớp, bên ngoài mỗi quán đều có hai trụ lưu ly điêu khắc tinh xảo như để phô trương ra sự sang trọng, quyền quý. Dù rằng không hề được ánh đèn nào chiếu sáng nhưng dưới ánh trăng rọi vào lại càng trở nên nổi bật trong mắt người nhìn.


"Sao lại vắng tanh như vậy chứ?" - Quốc sư lên tiếng.


"Bây giờ chúng ta nên đi hướng nào?" - Mộ Tình hỏi.


Tạ Liên đảo mắt nhìn tổng thể một hồi, mông lung đáp - "Ta cũng không biết!"


"Ca ca, thử một chút vận may không?" - Hoa Thành không biết lôi từ đâu ra một cái ống xăm đưa cho Tạ Liên. Miệng cười tinh nghịch hỏi.


Tạ Liên bật cười, đón lấy ống xăm - "Được, vậy thử chút vận may đi!"


"Thái tử điện hạ, huynh chắc chứ?" - Mộ Tình đầy nghi hoặc hỏi Tạ Liên để xác nhận lại. Nhưng thật ra hắn chính là đang sợ cái vận rủi của Tạ Liên nên không muốn y thử.


Tạ Liên cũng biết điều đó, y nheo mắt cười trừ rồi nằm lấy tay Hoa Thành - "Cho ta mượn chút may mắn của đệ nhé!"


"Huynh cứ tuỳ ý lấy!"


Sau khi mượn may mắn của Hoa Thành, Tạ Liên dụng pháp lực truyền đến ống xăm rồi xóc, miệng đọc thầm - "Thiên quan tứ phúc, bách vô cấm kỵ. Cầu cho tứ phía, rộng mở một phương. Thẻ đầu là Đông , thứ hai là Tây. Để xem hướng nào khả quan hơn."


Một quẻ xăm rơi xuống trước, là đại hung. Tạ Liên cơ hồ có chút bất an, tay lại nhanh chóng xóc ống xăm tiếp. Lại một quẻ nữa rơi xuống.


"A! Là đại cát!" - Phong Sư vui mừng reo lên. Tạ Liên thầm nghĩ trong đầu - "Đúng là vận may của Tam Lang. Nếu như là của mình thì chắc có lẽ..."


"Xăm chỉ hướng Tây, vậy chúng ta cứ thế mà đi thôi!" - Quốc sư nhanh chóng đôn đốc mọi người khởi hành.


.


Đám người cùng nhau đi về phía Tây. Dọc đường đi không xuất hiện lấy một bóng người. Âm khí cũng dần trở nên nặng hơn.


Đi được một đoạn khá xa, lúc này bên đường mới xuất hiện một ánh đèn le lói phát ra từ khách điếm nọ. Sáu người cùng đi vào trong thăm dò.


"Quán đã đóng cửa, mời các vị đi cho."


Là một lão bà độ chừng đã sáu, bảy mươi tuổi. Đầu tóc bạc phơ điểm xuyến vài cọng tóc xám tro đang chuẩn bị ngả sang bạc hẳn, quần áo nom nhìn cũng sang trọng. Hơn nữa dù đã lớn tuổi nhưng trông vẫn còn rất khoẻ, giọng nói phát ra cũng đầy nội lực. Có vẻ bà ta là chủ của nơi này.


"Bà ơi, chúng cháu chỉ đến hỏi thăm một chút rồi sẽ đi ngay thôi ạ!" - Sư Thanh Huyền đi đến chỗ bà lão đang ngồi, thân thiện cười nói.


Lão bà nói - "Ồ! Vậy các vị muốn hỏi gì?"


Phong Tín hỏi - "Người trong thành đi đâu hết rồi hả bà?"


"Chết hết rồi!"


"Hả?" - Tạ Liên cùng mọi người nghe xong đều bị doạ cho hoảng loạn. Chỉ có Hoa Thành đã ung dung ngồi xuống từ khi nào, mặt không hề biến sắc mà nghe tiếp.


"Chết rồi sao? Có chuyện gì xảy ra?" - Phong Tín sốt sắng hỏi.


"Chưa chết hết, nhưng cũng sắp rồi. Ha ha. Chết hết, ai cũng chết hết. Ta cũng sẽ chết, các ngươi cũng chết. Ha ha. Ha ha."


Lão bà kia bắt đầu la hét điên loạn, nói năng ngông cuồng không đầu không đuôi.


"Nương, người lại làm sao vậy. Các người là ai?" - Một người đàn ông trung niên từ trong bếp chạy ra ôm lấy bà cụ, trong mắt đầy vẻ sợ hãi. Ông ta cầm con dao thái thịt trong tay hướng về đám người Tạ Liên gằn giọng hỏi.


"Vị thúc bá này xin hãy bình tĩnh. Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!" - Tạ Liên ra sức giải thích với người đàn ông kia.


"Bọn ta chỉ hỏi bà ấy vài câu, vậy mà lão bà này lại nổi điên lên đấy chứ!" - Mộ Tình tỏ vẻ không liên quan, trả lời người đàn ông kia.


Tạ Liên hắng giọng - "Mộ Tình, giữ lễ độ một chút. Thúc bá, chúng ta chỉ vừa hỏi thăm về người trong thành thì lão phu nhân đã trở nên như vậy. Quả thực chưa từng gây hại gì đến lão phu nhân!" - Y thành khẩn nói cho người đàn ông.


Người đàn ông nghe xong, thở dài một tiếng rồi ra hiệu cho bọn Tạ Liên đợi một chút. Sau đó đưa mẹ mình vào nghỉ ngơi. Một lúc sau, ông ta quay trở lại, còn đem lên một ấm trà và ít bánh.


"Mọi người chắc cũng khát rồi, dùng chút trà, bánh đi." - Ông ta chậm rãi ngồi xuống bàn, rót trà trong ấm chia ra cho từng người. Vừa rót vừa kể.


"Ở thành chúng ta có một vị Vương tử được gọi là Thanh Di Vương. Vị Vương tử này tuổi còn trẻ nhưng tính khí ngang tàng, lại còn là hài tử kim chi ngọc diệp của Ý Dĩ Phu nhân*, vị Phu nhân được Quốc chủ sủng ái nhất, nên càng phách lối."


*Dưới Vương hậu định ra: Phu nhân, Chiêu nghi, Tiệp dư, Mỹ nhân.


"Ít lâu trước Hoàng thất tổ chức lễ Điền Liệp* ở Khiết Đan Sơn, Thanh Di Vương mải mê đuổi theo một con bạch nhãn lang mà bị lạc. Ý Dĩ Phu nhân vì vậy mà khóc đến kiệt sức, Quốc chủ lo lắng cho ái phi liền phái người đi tìm khắp nơi trên núi nhưng vẫn không tìm thấy. Vậy mà ba ngày sau, vào một đêm mưa gió, Thanh Di Vương trở về."


*Lễ Điền Liệp: lễ hội săn bắn


"Hắn trở về bằng cách nào?" - Phong Sư chen lời.


Người đàn ông lắc đầu trả lời - "Không ai biết, đến cả bản thân Thanh Di Vương cũng không biết. Hắn chỉ nhớ mình cưỡi ngựa chạy theo bạch nhãn lang, đi rất sâu, rất sâu vào trong rừng, bỏ xa tất cả mọi người. Chuyện sau đó hắn không nhớ nữa. Chỉ biết lúc mình tỉnh dậy thì được binh lính tìm thấy, rồi đưa trở về Tây Lan."


Phong Sư nói - "Sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy chứ!"


Người đàn ông gật gù như đang đồng ý, lại kể tiếp - "Kỳ lạ hơn nữa là từ lúc trở về, Thanh Di Vương liên tục đòi ăn. Ngự Thiện phòng phải liên tục nhóm lửa nấu ăn cho hắn cả ngày lẫn đêm không hề ngơi nghỉ. Nếu như không được cho ăn, Thanh Di Vương sẽ phát tiết như người điên đòi chém chém giết giết. Quốc chủ bấy giờ không thể bỏ ngoài tai được nữa, sai người trói hắn lại để ngự y khám. Ban đầu ngự y bắt mạch cho hắn, mạch tượng vẫn bình thường. Nhưng đến lúc ngự y cởi áo ra để châm cứu thì..."


"Bên trong thân thể Thanh Di Vương nổi lên một cục thịt lớn. Hơn nữa cục thịt này còn có hình dạng như một gương mặt đang nhắm nghiền mắt, sống động lạ kỳ. Ngự y đưa tay chạm vào nó để xem xét thì bất chợt gương mặt đó mở mắt nhìn chằm chằm về phía Quốc chủ mà la hét. Quốc chủ sợ đến mất mật, ra lệnh lập tức đóng cửa Dương Thanh cung, chỉ có ngự y mới được ra vào để chữa trị cho Vương tử."


"Nhưng không ngờ, tai hoạ đã thật sự ập đến. Thanh Di Vương không những không khỏi bệnh, mà trên dưới, trong ngoài cung Dương Thanh đều bị nhiễm bệnh. Rồi một ngày, hai ngày, thời gian thấm thoát thoi đưa, số người mắc bệnh trong thành Tây Lan cũng ngày một tăng. Người giàu thì không kịp ăn để nuôi dịch, kẻ nghèo thì nuôi thân còn không nổi, làm sao có đủ dinh dưỡng để nuôi dịch. Cứ thế hết người này đến người kia bị rút thành cái xác khô cho đến chết. Mà nếu như có may mắn còn sống, thì làm sao chịu nổi trên người mình mọc ra một thứ gớm ghiếc biết khóc thét kêu gào, biết cười hả hê nham nhở như thế. Vậy rồi cũng đến bước đường cùng là tự vẫn mà chết thôi!"


Nói đến đây, trên mặt người đàn ông bỗng hiện lên vẻ đau thương tột độ, nước mắt bất giác lăn dài trên đôi gò má. Ông ta nghẹn ngào - "Con trai ta vì nhiễm bệnh mà qua đời, nương tử của ta quá đau buồn mà cũng đi theo nó. Bây giờ trong nhà chỉ còn lại ta và mẫu thân. Nhưng bà cũng đau xót cái cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh mà trở nên điên điên loạn loạn, lúc mơ lúc tỉnh."


Mặt Tạ Liên lúc này cũng đã hiện lên vài phần buồn bã. Hơn ai hết, Tạ Liên hiểu rất rõ nỗi đau này. Y nắm lấy tay người đàn ông kia - "Thúc bá, người sống vẫn phải sống tiếp. Người xin hãy cố nén bi thương để còn chăm sóc cho thân mẫu."


Đợi người đàn ông bình tâm một chút, Tạ Liên mới tiếp tục hỏi - "Vậy còn một nửa bách tính trong thành đâu rồi?"


"Đều ở trong nhà. Ai nhiễm bệnh thì nằm đó chờ chết, còn ai chưa thì cũng sợ bị nhiễm nên không dám ra ngoài. Tây Lan cứ vậy mà chết lặng cũng được một thời gian rồi!"


Hoa Thành lúc này mới lên tiếng - "Ca ca, huynh có thấy điểm nghi vấn không?"


Tạ Liên gật đầu, trả lời - "Có, rất nhiều là đằng khác."


Quốc sư chen vào câu chuyện của hai người họ - "Ta cũng thấy như vậy! Dịch mặt người trước đây tuy rằng sẽ hút cạn sinh lực của người sống, nhưng tốc độ chậm rãi. Còn lần này chỉ mới trong mấy ngày, người sống đã bị rút cạn sinh lực mà chết."


"Người nhiễm bệnh còn có triệu chứng thèm ăn, nếu không được cho ăn còn trở nên điên loạn." - Phong Tín cũng góp một câu.


"Và cuối cùng, cũng là mấu chốt quan trọng. Trong ba ngày Thanh Di Vương mất tích, hắn đã trải qua chuyện gì. Nếu tìm được đáp án, thì ngọn nguồn của sự việc cũng sẽ được sáng tỏ!" - Mộ Tình chốt hạ.


Phong Sư nghe ba người họ diễn giải, trong lòng có chút thán phục, liền vỗ tay lia lịa khen hay.


Tạ Liên nói - "Đúng vậy! Nhưng mà không biết vị Vương tử kia có còn sống không?"


Người đàn ông trả lời - "Còn, Thanh Di Vương vẫn còn sống."


"Quái lạ, hắn ta là người đầu tiên nhiễm bệnh, ấy vậy người chết xác chất thành đống rồi mà hắn vẫn còn sống sao?" - Sư Thanh Huyền thắc mắc.


Quốc sư lập tức ra dáng sư phụ chỉ dẫn đệ tử trả lời Sư Thanh Huyền - "Chắc tiểu tử nhà ngươi không biết, người nhiễm dịch mặt người không phân biệt thời gian nhiễm bệnh. Ngươi có thể nhiễm ôn dịch sau nhưng vẫn có thể chết sớm hơn người bị nhiễm ôn dịch trước."


Sư Thanh Huyền - "Ồ! Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau đi tìm tên Thanh Di Vương gì đó đi."


"Để ngày mai hẵn đi!" - Hoa Thành ngăn cản Sư Thanh Huyền.


"Tại sao?" - Sư Thanh Huyền hỏi.


Hoa Thành không trả lời, chầm chậm đi đến chỗ Tạ Liên ngồi rồi kéo một cái ghế đến ngồi sát bên cạnh - "Ca ca, huynh đã đi cả một đêm rồi. Nếu còn đi nữa thì ta sẽ giận đó!" - Lời hắn nói ra bảy phần nũng nịu, ba phần trêu ghẹo. Miệng không quên mỉm cười tinh nghịch.


"....."


"....."


Quốc sư với người đàn ông kia bị doạ đến cấm nín. Đứng bất động như tượng nhìn hai thiếu niên trước mặt.


Sư Thanh Huyền ở bên cạnh Quốc sư, lấy tay đặt lên vai người vỗ vỗ vài cái như động viên - "Quốc sư, ngài cứ từ từ thích nghi đi!"


Phong Tín với Mộ Tình ở bên này nghe xong mấy lời của Hoa Thành, đồng tử cũng đã co giật không ít. Hai người họ hít một hơi sâu định thần lại rồi ăn bánh, thưởng trà coi như chưa có chuyện gì xảy ra.


Đột nhiên trong quán có tiếng thở gấp truyền đến - "Chế... chết... chết ta rồi!" - Mặt Phong Tín tím ngắt, hô hấp trở nên khó khăn khiến nói năng không còn lưu loát nữa.


"Sao... sao vậy chứ?" - Tạ Liên lo lắng hỏi.


"Nước... cho ta nước!" - Giọng Phong Tín thảm thiết như đang cầu xin.


Mộ Tình nhanh tay lấy trà trên bàn đưa hắn uống, miệng bắt đầu chửi - "Con mẹ nó, ngươi rốt cuộc là bị làm sao?"


Phong Tín đón lấy chén trà uống vội vội vàng vàng. Dường như còn chưa đủ, hắn đưa tay vớ luôn cả ấm trà ngửa cổ lên uống. Lúc sau, hắn ổn định lại được hô hấp, liền rống lên - "Mẹ nó, bánh này là ai làm mà khó ăn như vậy chứ? Suýt nữa thì nghẹn chết ta rồi. Mấy cái bánh này chỉ thua sau cái món Băng Thanh Ngọc Khiết kia của Thái tử điện hạ thôi đấy!"


"Xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Không có nương tử, mẫu thân ta thì bị như vậy nên ta phải tự nấu nướng. Nhưng mà ta không biết nấu nên có chút khó ăn." - Người đàn ông ái ngại phân trần.


Phong Tín nghe vậy nhận ra mình có chút lỡ lời, lập tức im bặt không nói nữa. Chỉ có Tạ Liên cảm thấy lấn cấn trong lòng, mặt y còn thoáng ấm ức tự lẩm bẩm - "Mấy món ta nấu chẳng lẽ tệ hại đến như vậy sao? Rõ ràng là Tam Lang có thể ăn được mà!"


.


"Để ta nấu cho các vị vài món được không?" - Lão phu nhân lúc nãy từ trong phòng đi ra. Ngũ quan bây giờ đã trở nên hiền hoà, không còn loạn thần như ban nãy. Có vẻ bà ta đã tỉnh táo trở lại.


Người đàn ông đứng dậy đỡ lấy tay mẹ mình dìu đến ngồi trên ghế - "Nương, sao người không nghỉ ngơi tiếp đi mà lại ra đây?"


Lão phu nhân ân cần trả lời - "Ta cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. Cũng lâu rồi ở đây mới có đông người như vậy nên ta muốn ra trò chuyện chút." - Nói đoạn bà quay sang hỏi đám người Tạ Liên - "Sao hả, các ngươi có muốn ăn đồ do lão bà này nấu không? Ha ha."


Tạ Liên trả lời - "Nếu lão phu nhân đã ngỏ lời, bọn ta cung kính không bằng tuân mệnh."


"Ha ha, nói hay lắm! Vậy các ngươi đợi ta chút nhé, sẽ nhanh thôi!"


Lão phu nhân đứng dậy đi vào bếp, bắt đầu nổi lửa nấu nướng. Có vẻ như lâu rồi căn bếp ấy mới toả ra hơi ấm như vậy, người đàn ông kia rơm rớm nước mắt nhìn mẫu thân mình cười thật tươi.


Lát sau đồ ăn được đem lên. Không có sơn hào hải vị gì nhiều nhưng lại khiến mọi người cảm thấy hạnh phúc. Bọn họ cùng nhau ăn cơm trò chuyện rất lâu.


Ăn xong thì người chủ nhà sắp xếp cho bọn họ vài gian phòng trên tầng hai để nghỉ ngơi.


"Tại sao? Rốt cuộc là tại sao mà hai đứa nhóc kia ở chung một phòng còn ta lại phải ở chung với đám nhóc các ngươi vậy hả??" - Quốc sư phẫn uất gào thét.


"Không lẽ ngài muốn ở cùng hai vị kia sao?" - Mộ Tình chỉ về phía Tạ Liên với Hoa Thành đang cười giỡn, châm chọc hỏi.


Quốc sư đưa mắt nhìn theo hướng tay của Mộ Tình, đen mặt trả lời - "Ta không có ý đó, nhưng tại sao không phải là hai người một phòng hay một mình ta một phòng, mà lại là bốn người một phòng?"


"A, Quốc sư à, chúng ta không nên chiếm diện tích nhà người khác như vậy!" - Sư Thanh Huyền trả lời.


"Nhưng..."


Không đợi Quốc sư nói, Sư Thanh Huyền nhanh tay đẩy người vào phòng. Phong Tín với Mộ Tình theo sau rồi đóng cửa lại. Tạ Liên nhìn bọn họ mà phì cười, không lâu sau đó y cũng bị Hoa Thành kéo vào phòng của mình.


.


Hoa Thành với Tạ Liên cùng nhau nằm trên giường, ánh nến lập loè chiếu sáng hai gương mặt anh tú. Hoa Thành đưa tay vén những cọng tóc dính trên mặt Tạ Liên sang hai bên, hỏi - "Ca ca, huynh có lo lắng không?"


Tạ Liên hỏi ngược lại - "Tại sao Tam Lang lại nghĩ như vậy?"


"Ta sợ huynh vẫn còn bị Nhân Diện dịch ám ảnh!" - Mặt Hoa Thành thoát ra chút buồn bã, có lẽ hắn đang nghĩ lại những chuyện trước đây.


Tạ Liên cũng nhận ra được điều này, y quay người nằm nghiêng hoàn toàn về phía Hoa Thành, lấy tay mình nắm lấy tay hắn - "Có đệ ở đây, ta còn gì phải lo lắng nữa sao!?"


Hoa Thành dường như rất hài lòng với câu trả lời này, mặt giãn ra không ít. Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy một lúc rồi chìm vào giấc ngủ.


.


Bên kia vách tường lại không yên bình như vậy! Có bốn vị thần quan nằm chen chúc trên chiếc giường nhỏ ngủ. Người này chân gác lên bụng kẻ kia, cảnh tượng vô cùng bi hài!


.

Comment