# Ngày nghỉ~

Hôm nay là một ngày nắng đẹp trời ở ngôi làng nhỏ yên bình Konoha...


Những chú chim đang chuyền từ cành này sang cành khác, chúng đậu trên những bãi cỏ còn ấm hơi nắng vàng. Một chú chim nhỏ bay vào căn phòng của "công chúa ngủ trong rừng" - Ino, chú đang tung tăng bay lượn thì bỗng từ trong chăn xuất hiện một cái đầu nho nhỏ chui lên tặng chú chim nguyên một cú Headshot !! Mọi người thường nói "Đất lành chim đậu" mà ko biết đất lành thiệt ko.


Khoan đã. Nãy giờ nói hơi lạc chủ đề thì phải, thôi tạm thời bỏ qua đoạn chim chết đi ha, hãy tiếp tục với câu chuyện...


- *vươn vai* Ai da, chán quá biết làm gì đây ta? - *Ino với bộ dạng "không thể thảm hơn" ngồi trên giường ngáp ngắn ngáp dài*


Cô bắt đầu đưa tay lên dụi mắt và đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bỗng cô nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình...


- Ino! Cậu có nhà không? Ra ngoài chơi đi!


- Sao giọng nói này nghe quen quen zậy ta?  *cô nghĩ *


Cô nàng nghe vậy liền thò đầu ngó xuống và thấy Sai đang đứng ở dưới. Cô *hớn hở * thay đồ và bay xuống lầu nhanh như chớp



- Đi chơi? Cậu nói thật chứ? Mà chúng ta đi chơi đâu vậy?


- Đi... coi phim! Được không? *mặt tỉnh bơ*


- OK! *khoái chí*


Ino kéo tay Sai chạy như bay đến rạp phim để lại một làn khói mịt mù không nhìn thấy lối đi. Và chỉ một lúc sau họ đã đến nơi. Cái rạp chiếu phim này bự bá cháy bò chét luôn! Người ra vào tấp nập như trẩy hội...


- Đông quá đi mất! Không biết họ còn vé ko nhỉ ? Háo hức quá đi, phải đi xem ngay mới được.



- Dạ cô ơi bán cho tụi cháu hai vé phim The Boy


- Của quý khách đây. Chúc quý khách xem phim vui vẻ!


- Cảm ơn cô. Đi nào Sai, chúng ta đi xếp hàng.


Họ xếp hàng rồi đi vào phòng chiếu phim số 5...


- Wow! Ở đây có máy lạnh nè, ghế cũng êm nữa.


. . . . . . . . 


Họ ngồi xem phim một lúc thì đến đoạn kinh dị...


- Áááááááá!


Ino đang cầm bịch bắp rang bơ trên tay mà do giật mình nên cô vứt luôn ra đằng sau. Một vị khách " ko may mắn" đã bị ăn vô mặt nguyên bịch bắp rang.


- Nè! Cái cô kia! Bộ cô ko có mắt hay sao mà vứt đồ lung tung vậy hả? Biết nguy hiểm lắm ko?


- C... cho tôi xin lỗi. Lần sau tôi hứa sẽ cẩn thận hơn     - Ino hối hả xin lỗi


- Tưởng xin lỗi là tôi bỏ qua luôn sao, cô phải...blah blah blah... cho tôi!! (nhiều ko đếm đc)


- Hả? Nhưng tôi đã xin lỗi rồi mà! Đừng có mong tôi chấp nhận những yêu cầu của ông!


Anh chàng Sai vẫn ngồi bên cạnh xem phim " hành động" ngoài đời thường, tay đưa những miếng bắp rang bơ ngon lành vào miệng, mắt nhìn chăm chú, mặt vẫn tỉnh bơ như ko có chuyện gì xảy ra.


Hai người đang cãi vã thì bỗng có giọng vị khán giả nào đó vang lên:


- Nè! Hai người cứ đứng như vậy thì ai mà xem được nữa chứ! Mau ngồi xuống cho người ta coi!


Nghe xong, Ino và vị khách kia chợt nhận ra mình đang chắn tầm nhìn của mọi người, liền vội vã ngồi xuống và tiếp tục xem phim.


.  .  .  .  .  .  .  


Xem phim xong thì đã đến tối...


- Bộ phim đó đáng sợ quá đi mất! Hu hu bịch bắp rang bơ của tui đã bay theo khói mây T-T !!!


- Tôi thấy bộ phim cũng được mà. Đoạn hay nhất của phim là khi cậu vứt bịch bắp rang đi đấy!


Sai vừa dứt lời. Không khí bỗng trở nên im lặng, Ino nở một nụ cười thiên thần, mà ở chỗ đằng sau hình như có cái bóng đen sượt qua, cứ tưởng là có ma ám rồi, hai người cùng cười và... Binh!!!


Trên cái đầu nho nhỏ từ từ nhô lên một cục u ko hề nhỏ được trưng bày khắp khuôn mặt cảm xúc chết liền!


Cho dù vậy nhưng suốt quãng đường về nhà anh vẫn nói luyên thuyên, (cứ như là anh bị ngứa cái miệng hay sao í) cô tức lắm nhưng cái đầu của anh đã bị chai rùi, đánh quài mà anh ko dứt lời được một giây, cô đành ôm nỗi tức trong lòng cho đến khi về đến nhà...


---------------------------------Còn nữa---------------------------



Comment