Phần 3




Bảy năm trước.


Bắc Kinh đầu xuân lại có bão cát quét đến, vừa về đến phòng AK đã vội vàng đóng cửa sổ lại.


Đóng cửa xong, hắn hỏi Lâm Mặc:


- Em ăn bưởi không?


Lâm Mặc nhìn một loạt hành động của hắn, nhíu mày:


- Biết bão cát sắp đến anh còn không đóng cửa sổ, may mà vẫn chưa quét tới, nếu không thì hôm nay anh ngủ đâu hả?


- Em quên rồi à?


Dường như Lâm Mặc lại nhớ đến một vài ký ức không tốt:


- Mùa hè năm ngoái anh không đóng rèm cửa, mấy con muỗi kia chích em quá trời.


- Lỗi anh, lỗi anh! Anh đi lấy bưởi.


Hai người ngồi trong phòng ăn bưởi.


Lâm Mặc ngồi trước bàn làm việc, vừa ăn vừa nói:


- Em muốn mua một cái máy mát-xa.


- Ừm, loại nhỏ đó hả?


AK ngồi trên cái ghế bên cạnh nghiêm túc ăn. Múi bưởi dính trên mặt cũng không phát hiện.


Lâm Mặc phì cười, vươn tay chùi múi bưởi dính trên mặt hắn xuống.


- Ừ, để em xem sao.


Hai người bắt đầu ngồi trước bàn làm việc sửa lại ca khúc hợp tác của bọn họ với ba thành viên khác trong nhóm.


Lâm Mặc có hơi buồn ngủ, đầu chống lên mặt bàn, dáng vẻ mơ màng muốn ngủ cực giống một động vật nhỏ đang ngủ đông.


Người miệt mài mix nhạc lơ đãng xoay đầu lại, thấy dáng vẻ của cậu trong lòng mềm đến mơ hồ.


AK dời tầm mắt về lại màn hình máy tính, sau đó ngẩn ngơ mấy giây.


Trong bưởi có cồn à?


Đương nhiên không có.


Lâm Mặc ngủ gà ngủ gật, lắc lư đến tự tỉnh. Cậu nhìn người đang nghiêm túc làm việc bên cạnh, nheo mắt nói:


- Anh nhất định sẽ trở thành người làm nhạc đỉnh nhất.


Người làm nhạc được khen, nói:


- Em đi ngủ đi, buồn ngủ thành thế này rồi.


- Không đi.


- Em chờ ở đây cũng được.


- Ừ.


Cậu nghiêng người chống đầu nhìn hắn sửa lời bài hát giống như đang mộng du.


Người bên cạnh bỗng nhiên quay sang nhìn Lâm Mặc.


- Anh đang nghĩ gì thế?


Lâm Mặc hỏi hắn.


- Anh đang nghĩ, vì nghệ thuật trường tồn.


Hắn ngừng lại một lát:


- Em vẫn nên đi ngủ đi.


- Thế à.


Lâm Mặc mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh, nhưng trong mắt lại lóe lên một vài cảm xúc không nói rõ cũng không miêu tả được.


- Ừ, đi ngủ đi.


- Em đi đây, ngủ ngon!


Lâm Mặc đứng lên như bật nhảy.


- Ngủ ngon.


.


Show nhóm mùa thứ hai đến cao nguyên.


Đầu xuân ở trên núi, tuyết tan thành từng vũng. Chứng say độ cao của Lâm Mặc hơi nghiêm trọng, cậu lạnh đến mức run cầm cập trong lều.


AK với hai thành viên khác quay xong nhiệm vụ, từ nhà dân trở về mang cho Lâm Mặc một cái bánh nướng.


Đi vào lều, hắn phát hiện Lâm Mặc đang run rẩy chui ra khỏi túi ngủ.


- Em đừng ra ngoài, ở trong đó chờ đi.


Lâm Mặc nghe thế lại lùi vào trong, sau đó hỏi hắn:


- Anh mang đồ ăn về cho em à?


Câu này, người nào không biết còn tưởng rằng công ty không cho bọn họ ăn.


- Ừ, này.


Hắn ngồi bên giường, đưa bánh đến cạnh túi ngủ của Lâm Mặc.


- Ừm, thơm quá!


Lâm Mặc thò tay ra ngoài tủi ngủ, ôm bánh ăn giống như một chú sóc nhỏ, vụn bánh rơi đầy trên giường.


Nhìn cậu ăn xong, người bên cạnh bất đắc dĩ quét giường hộ cậu.


Lâm Mặc nhìn dáng vẻ cẩn thận của hắn, chợt vươn một tay ra áp lên mặt hắn.


- Tay em có dầu.


AK nói.


Lâm Mặc bật cười thành tiếng, nhưng không nói gì, chỉ nhìn hắn.


- Em đang làm gì thế?


Có lẽ đã quen với lối suy nghĩ kỳ lạ của Lâm Mặc, hắn cũng không ngạc nhiên mấy.


- Em đang cảm nhận.


- Cảm nhận gì?


- Anh.


- Thứ gì cơ?


Lâm Mặc trợn mắt nhìn hắn:


- Anh gầy quá.


- Vậy có phải anh rất đẹp trai không?


Trong nụ cười của AK lộ ra chút đắc ý.


- Cũng tạm, chỉ thua em một xíu thôi.


- Ha, được, em đẹp trai nhất.


- AK, đến lấy thuốc!


Bên ngoài lều có tiếng của nhân viên truyền đến.


AK xoay người đi ra lấy thuốc.


Lấy thuốc xong lại đến rót nước ấm ở bên cạnh, sau đó quay về trong lều.


- Em uống thuốc đi. Thuốc này trị say độ cao, thuốc này là đề phòng bị cảm. Nè, nước.


Hắn lấy thuốc ra khỏi bịch, đưa cho cậu cùng ly nước.


- Vâng.


Lâm Mặc nhận lấy.


Có lẽ là ban ngày dưỡng bệnh ngủ nhiều quá nên ban đêm Lâm Mặc không ngủ được.


Cậu mở ngọn đèn có ánh sáng yếu ớt, nhìn gương mặt AK đang say ngủ bên cạnh.


Cậu nhớ đến đêm mùa xuân ấy, là người này từ trên sông Ngân chói mắt chạy đến, ôm lấy mình trong đám mây.


Bây giờ người này đang nằm cạnh mình.


Cậu nói với bản thân: "Nếu như đây là một giấc mộng, hi vọng cậu vĩnh viễn đừng thức dậy."


.


Quay phỏng vấn cho tập cuối cùng của show nhóm, AK trang điểm xong, miễn cưỡng nén cơn buồn ngủ ngồi trước ống kính, đạo diễn hỏi:


- Em nhận xét thành viên của nhóm nhé.


AK không lập tức nói liền như trước mà ngừng lại một lát, mở miệng:


- Nói về Lâm Mặc đi, em cảm thấy tất cả các từ tốt đẹp trên thế giới đều có thể dùng để nói về em ấy.


Lúc làm hậu kỳ, nhân viên thảo luận có nên cắt câu này vào phần chính của show không. Cuối cùng sợ tranh cãi nên vẫn không bỏ vào.


Hôm đó về lại ký túc xá, buổi tối AK ngồi mix nhạc trước máy tính, nghe thấy có người mở cửa phòng mình bước vào.


- Sao thế?


Nói xong hắn mới quay đầu sang.


Lâm Mặc mặc đồ ngủ đã ngồi lên giường hắn, tự động cầm một cái gối lót ở sau lưng, lại kéo chăn lên:


- Ngày mai em phải đi quay chương trình, đến ở với anh một lát.


AK gác chuyện đang làm qua một bên, chen đến bên cạnh cậu.


- Hôm nay phỏng vấn, anh khen em đó. Bọn họ chắc chắn sẽ cắt đi.


AK nói.


- Anh khen em cái gì? Khen em đẹp trai sao?


Lâm Mặc mỉm cười.


- Anh nói, tất cả các từ tốt đẹp trên thế giới đều có thể hình dung về em.


- Ha, cái anh này.


.


Sân khấu hôm concert chia tay rực rỡ như một giấc mơ.


Ánh sao mênh mông và tên của bọn họ tạo thành sóng âm, đẩy bọn họ về lại trên mây.


Sự đẹp đẽ và không vui của thời gian hạn định đều kết thúc ở đêm hôm đó.


AK ôm các thành viên trên sân khấu. Lúc đến lượt Lâm Mặc, hắn vùi đầu vào cổ cậu, nghiêm túc nói:


- Em nhất định có thể đi được rất xa.


Tay Lâm Mặc đang ôm hắn càng dùng sức hơn:


- Anh cũng thế.


Bọn họ đứng trên bục nâng sân khấu, từ giấc mộng ngàn sao lấp lánh rơi xuống trong bóng tối.


.


Sáu năm trước.


AK phải đi du học. Trước khi đi, hắn đến Thượng Hải gặp Lâm Mặc.


Bởi vì kẹt xe, AK đến muộn gần một tiếng. Dọc đường, hắn gửi tận mấy tin nhắn cho Lâm Mặc, mới đầu câu trả lời của bên kia còn thể hiện thông cảm, sau đó thì bắt đầu cách năm phút hối hắn một lần.


Bước vào phòng riêng của quán lẩu, Lâm Mặc cười tít mắt ngồi trước bàn nhìn hắn chằm chằm, nhìn đến mức hắn sợ hãi trong lòng.


- Xin lỗi, anh đến muộn! Em gọi món chưa?


Hắn tháo mũ, kính đen, khẩu trang, ném lên cái ghế bên cạnh, liếc mắt nhìn trên bàn, chỉ có một vài miếng bánh bugles* ăn còn sót lại.


- Gọi đầu vịt.


Lâm Mặc nhìn hắn thách thức.


AK nói:


- Sao anh cảm thấy giọng điệu này của em có hơi thiếu đòn nhỉ?


Nghe rất ngầu nhưng ánh mắt chột dạ đã bán đứng hắn rồi.


- Anh đó, đến muộn thế này! Còn muốn đánh em, nói nghe hay nhỉ?


Vẻ mặt của Lâm Mặc càng hung hăng.


- Chẳng phải tại kẹt xe sao? Được rồi, lòng vịt, tiết canh vịt, cánh vịt, em cứ gọi đi.


Nói xong, hắn ngồi xuống đối diện Lâm Mặc.


- Hừ, em muốn gọi ba phần thịt bò.


- Được, gọi cho em mười phần cũng được.


- Mười phần anh ăn hết không? Muốn lên hot search à?


Lâm Mặc vừa chăm chú chọt máy tính bảng, vừa trách hắn.


- Phụt.


Món ăn được lên rất nhanh, bọn họ đổ rau vào trong nồi lẩu nóng hổi, nhanh chóng đảo qua đảo lại.


Trong căn phòng lượn lờ khói, không ai sẵn lòng nhắc đến chủ đề sến súa kia.


Nhưng hôm đó bọn họ đều uống hơi nhiều. AK tỉnh táo hơn một chút, đỡ Lâm Mặc ra khỏi quán, lên chiếc xe mà trợ lý lái đến.


Lâm Mặc ngồi ghế sau, tựa vào vai AK. AK nghiêng đầu nhìn cậu, không kìm được sờ lên trán cậu.


- Chẳng phải sáng ngày mai em còn đi học sao?


AK hỏi người đang choáng váng trên vai.


- Ừm, phải đi.


- Anh đi với em.


Có lẽ AK cũng không biết mình đang nói gì, hắn mở cửa sổ, muốn thổi bay chút ý say.


Xe chạy đến dưới nhà Lâm Mặc, sau khi AK đeo khẩu trang cho mình xong thì nâng mặt của Lâm Mặc, muốn đeo khẩu trang lên cho cậu.


Lâm Mặc có lẽ say không còn ý thức gì, gỡ tay của hắn ra, ngã lên đùi hắn.


AK cũng không tỉnh táo lắm, chân tay vụng về xoay đầu Lâm Mặc về phía mình, khom người đeo khẩu trang cho cậu.


"Lông mi dài thật." Hắn nghĩ.


Trợ lý ngồi ở ghế lái nhìn hai người trong gương chiếu hậu thì cúi đầu, liếc mắt lại nhìn thấy Lâm Mặc đang ngã trên đùi AK, AK cúi đầu xuống, sợ hãi đến mức chảy mồ hôi lạnh.


Hai người vừa xuống xe thì trợ lý đã lái xe chạy đi như bay.


AK ngẩn người tại chỗ mấy giây.


Thôi, ở đây một đêm còn có thể chăm sóc cho Lâm Mặc.


Hắn dìu Lâm Mặc đi vào tòa chung cư đơn.


Căn hộ thuê, hai phòng ngủ một phòng khách. Giấy dán tường kiểu châu Âu, đèn vàng ấm áp phối với sô pha vô cùng đơn giản có vẻ không hài hòa lắm.


Hắn đỡ Lâm Mặc đến giường, cởi áo khoác và giày giùm cho cậu, giày của mình còn chưa cởi đã choáng váng ngã xuống bên cạnh.


Hai người cứ thế mặt đối mặt nằm trên giường, trong tầm nhìn của AK chỉ còn lại gương mặt quen thuộc này.


Hắn chợt nhớ đến lúc mới trở thành bạn của Lâm Mặc, khi mệt mỏi Lâm Mặc sẽ ngủ bên cạnh hắn, trên sô pha, trên sàn nhà, trên ghế cấn người.


Lúc đó, hắn còn chưa thích nghi với việc có camera quay mình 24 giờ. Một đêm nào đó sắp suy sụp, hai người họ ngồi dựa vào tường, hắn hỏi Lâm Mặc:


- Sao có thể làm được giống như em vậy?


Lâm Mặc nghiêng đầu nhìn hắn, thản nhiên nói:


- Vì em quen rồi.


Hắn cảm thấy rất đau lòng, cảm giác đau lòng này chưa từng biến mất trong lòng hắn. Hắn cũng luôn nghĩ rằng đó chỉ là đau lòng.


Nhìn hàng lông mi dài của Lâm Mặc, cơn buồn ngủ của hắn dần dần ập đến, hắn nhắm mắt lại.


Không biết qua bao lâu, AK cảm giác mặt có hơi ngứa, giống như có động vật nhỏ nào đó đang dụi vào mặt hắn. Hắn mở mắt, quả thực có một con thú nhỏ, móng của nó đang cào mặt mình.


Lâm Mặc đưa đôi mắt ướt sũng đến trước mặt AK, thấy hắn mở mắt thì mỉm cười.


Bọn họ đều không nói gì.


Lâm Mặc lại tiến đến gần hơn, dùng mũi dụi lên mặt hắn:


- Mặt anh lạnh thật.


AK vươn tay ôm đôi vai gầy của cậu, mặt áp sát vào mặt cậu:


- Ừm, hạ nhiệt cho em.


Mặt hai người đều càng ngày càng nóng nhưng không ai lùi lại. Lâm Mặc ôm eo AK, đầu chuyển đến cổ hắn, giống như một bé mèo đang xác nhận đồng loại của mình, ngửi một hồi, có lẽ xác nhận được là đồng loại, cậu đã ngủ rồi.


AK còn đang tỉnh, mắt mở rất lớn, nhìn đỉnh đầu xù lông của động vật nhỏ, đã không còn buồn ngủ rồi.


Sáng hôm sau, AK đã đi từ rất sớm, trên xe rời đi hắn gửi cho Lâm Mặc một tin nhắn: "Anh đi làm visa trước đây."


Sau khi tỉnh dậy, Lâm Mặc đọc dòng tin nhắn này, âm thầm oán trách trong lòng: "Chẳng phải nói muốn cùng em đến trường sao?"


Lúc đi, AK rất hoang mang, hắn cảm thấy trên con đường đời tỉ mỉ của mình xuất hiện một món quà. Nhưng hắn không dám mở, hắn biết cái giá này rất lớn.


Áo khoác của AK để quên trong nhà Lâm Mặc, cậu gọi điện cho hắn.


Hắn nói:


- Em cất giùm anh đi, em giữ mặc cũng được.


Lâm Mặc nhìn kiểu dáng của cái áo:


- Không muốn, không phải phong cách của em. Em ký gửi cho anh nhé, một năm 10 tệ.


AK nghe đầu dây bên kia nói, ngẩng đầu lên, thầm nghĩ, lại đến rồi.


"Viết bài hát cho em có thể bù phí ký gửi không?" Hắn hỏi.


"Cái này thì được."


"Anh phải viết một bài hát tên 10 tệ cho em."


"Anh viết đi, anh viết ra được thì em dám hát."


"Được, em chờ đó."


=================


Bánh bulges:


Comment